Danh mục

Truyện TÌM EM TRONG MUÔN VÀN NỖI NHỚ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 176.46 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi Một cô gái bình thường, không mấy nổi bật. Giữa những cô gái lứa tuổi 17 luôn quan tâm đến bề ngoài, mái tóc, áo quần, giày cao gót hay những tin tức về Lady Gaga, Justin Bieber, tôi khá lạc lõng. Vì thế tôi rất ít bạn
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện TÌM EM TRONG MUÔN VÀN NỖI NHỚ TÌM EM TRONG MUÔN VÀN NỖI NHỚTôiMột cô gái bình thường, không mấy nổi bật. Giữa những cô gái lứatuổi 17 luôn quan tâm đến bề ngoài, mái tóc, áo quần, giày cao góthay những tin tức về Lady Gaga, Justin Bieber, tôi khálạc lõng. Vì thế tôi rất ít bạn bởi đơn giản chẳng ai hiểu tôi cả,cũng chẳng ai muốn tìm hiểu một con người nhàm chán như vậy. Thế giới của tôi có lẽ quá xa vời, lạ lẫm đối với mọi người. Nóichung tôi là một cô bé mờ nhạt, nếu không muốn nói là vô hình,ngoại trừ cái tên cực kì “chói sáng” nhưng cũng “cải lương” khôngkém: Hoàng Bạch Yến.Nhưng đó chỉ là khi ở ngoài đời thực…Trên cộng đồng blogger, tôi chẳng mờ nhạt chút nào. Bởi đó là nơitôi được sống với chính mình, nói ra những điều tưởng chừng nhưphi lí mà vẫn nhận được sự đồng cảm của mọi người. Thời khắc ấylà lúc tôi cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện hơn bao giờ hết.Cuộc sống tôi chỉ thực sự bắt đầu khi màn đêm buông xuống, lúctôi chính thức online….Nhưng điều quan trọng hơn cả tôi muốn tìm một người… Dẫu biếtbiển người mênh mông. Vậy mà không hiểu vì sao tôi vẫn tin rẳngtôi sẽ tìm được cậu ấy…Cậu ấyTôi là “một thằng con trai không thuộc dạng mỹ nam” lung linhnhưng cũng đủ để làm mấy cô gái phải liêu xiêu. Đó là câu nói tôihoàn toàn trích dẫn từ những bạn nữ. Tôi có niềm đam mê điên đảovới Graffiti nhưng cực khó chịu với Hiphop. Thật khó để lí giảiđiều khác biệt này…Tôi cũng chơi bóng đá, bóng rổ, ghita như bao thằng con trai 17tuổi muốn khoe mẽ khác, nhưng thật lòng tôi cảm thấy chúngchẳng mấy thú vị… nhiều khi tôi thực sự khó hiểu về bản thânmình. Cuộc sống của tôi cứ như một cỗ máy đã được lên dây cót:học chính, học thêm, graffiti, bóng rổ…Cuộc sống nhàm chán ấy chỉ thực sự thay đổi khi tôi gặp một côgái. Ngoại trừ việc biết người ta là một cô gái tôi chẳng biết thêmgì cả… Bởi đơn giản cô ấy là một blogger. Tôi quen cô ấy qua mộttrang blog thú vị. Thế thôi!!!Tôi rất tò mò về cô gái ấy. Bởi những trang viết của cô ấy rất “đamàu sắc”. Đôi khi nhẹ nhàng, đôi khi phá cách, đôi khi miên man,đôi khi cháy bỏng, thật khó để định hình. Nhưng thấp thoáng trongnhững trang viết ấy luôn có bóng dáng một người con trai. Mộtngười bạn ấu thơ của cô ấy! Có lẽ vậy!Chẳng biết từ bao giờ tôi trở nên quan tâm hơn đến mọi ngườixung quanh. Đến thằng bạn thân luôn chửi mình hời hợt. Để ý đếncô bạn ngồi cạnh luôn lặng lẽ, ít nói… Phải chăng là nhờ cô nàngblogger cá tính ấy…TôiTôi làm quen với một cậu bạn mới sau khi trả lời cái comment cậuấy để lại trong bài viết của tôi. Không biết người tôi tìm kiếm cóbao giờ ghé thăm blog của tôi không? Đôi khi tôi vẫn tự hỏi mìnhnhư thế. Chắc là không! Bởi nếu có cậu ấy đã nhận ra tôi ngay…Dẫu sao gần mười năm xa cách tôi cũng không thể đòi hỏi cậu ấynhớ quá nhiều. Nhưng ý nghĩ cậu ấy không nhận ra mình khiến tôicảm thấy hụt hẫng đôi chút…Cậu ấyLại một bài viết mới… Tôi nhấp vào…Hình ảnh một cô bé đứng giữa cánh đồng hoa bồ công anh khiếntôi giật mình. Khoảng không của kí ức lên tiếng…_ Anh Min biết em thích nhất hoa gì không?_ Anh không biết đâu bởi anh thấy hoa nào Ty cũng thích hết!_ Thật là! Ty chỉ thích nhất một hoa thôi!_ Hoa gì nào?- Minh véo mũi cô bé._ Để em đố anh nhé! Hoa gì luôn được trồng thành một cánh đồng,cánh hoa luôn được gió cuốn đi!_ Anh không biết đâu? - Minh giả vờ suy nghĩ._ Anh Minh ngốc thế!- Ty bĩu môi_ Thế hoa gì nào?_ Hoa bồ công anh đó!Tôi lắc đầu xua tan ý nghĩ đó! Không thể nào có sự trùng hợp ấyđược. Không thể nào là cô bé ngày ấy! Chúng tôi đã xa nhau quálâu! Mặc dù tôi vẫn mong gặp lại cô bạn nhỏ ấy như lời đã hứa!Ngày ấy tôi chỉ gọi cô bé là Ty nên không nhớ tên thật của cô ấy làgì.Tôi khẳng định có một khắc nào đó của giây tôi đã tin rằng cônàng blogger kia là cô bé ngày ấy…TôiDạo này tôi thấy người mình mệt mỏi hẳn đi. Không còn như trướckia nữa. Một điều gì đó mơ hồ đang đến… Mẹ cũng nhận ra điềuấy. Tôi không được nghe chẩn đoán nhưng nhìn ánh mắt đỏ hoecủa mẹ tôi nghĩ mình đã hiểu. Mọi thứ đột nhiên chao đảo. Tôikhông biết phương hướng để bước tiếp…Mẹ dành tất cả thời gian cho tôi. Ba nhìn tôi bằng ánh mắt đauđớn, bất lực thầm lặng khiến trái tim tôi như nghẹt thở. Người anhtrai lúc nào cũng cãi nhau chí chóe với tôi nay lại lặng yên đến lạthường, thi thoảng lại ôm tôi vào lòng khiến tôi càng hoang mang.Giấc ngủ đến với tôi nhiều hơn. Tôi hiểu! Cơ hội để tìm thấy ngườiấy dường như mong manh hơn cả tôi lúc này. Tôi chẳng còn có thểonline thường xuyên… Nhưng tôi vẫn muốn đến lớp. Mẹbật khóc, ba lắc đầu, anh trai đau đớn khuyên nhủ… mọi ngườiđều không muốn. Tôi cương quyết. Họ bất lực chấp nhận. Bởi chỉnhư thế tôi mới chấp nhận điều trị…Cậu ấyDạo này cô bạn nhỏ ấy không còn up bài nữa. Không biết cô ấy cóviệc gì? Còn rất nhiều điều tôi muốn hỏi cô ấy! Cô ấy đột nhiênbiến mất như vốn dĩ chưa bao giờ tồn tại!“Gió đã cuốn bồ công anh đi thật rồi!” - Câu nói cuối cùng của côấy ...

Tài liệu được xem nhiều: