Hai mươi ba năm kể từ ngày Mẹ sinh con ra đời, hình như chỉ có khoảng 5 năm, kể từ cái ngày con vào Đại học tới bây giờ, con mới thật sự thấm thía tình thương của Mẹ, mới ngừng làm Mẹ buồn rồi khóc thầm vì sự ngang bướng cứng đầu và thích chống đối của con.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Về Nhà, Là Có Mẹ - Một mảnh đờiVề Nhà, Là Có Mẹ - Một mảnh đờiGửi Chị Linh của conXin cho con được gọi Mẹ bằng cái cách gọi thân thương con đã quen gọi!***Hai mươi ba năm kể từ ngày Mẹ sinh con ra đời, hình như chỉ có khoảng 5 năm, kểtừ cái ngày con vào Đại học tới bây giờ, con mới thật sự thấm thía tình thương củaMẹ, mới ngừng làm Mẹ buồn rồi khóc thầm vì sự ngang bướng cứng đầu và thíchchống đối của con. Có tới những 18 năm con làm Mẹ từ vất vả, lo lắng, rồi đến khổtâm...Con vẫn nhớ cái ngày con làm Mẹ tức giận đến trào nước mắt, kể từ đó Mẹ khôngcòn nói tới con thêm một lần nào nữa.Rồi cái ngày con sắp bước chân vào giảng đường Đại học, bắt đầu một con đườngmới, sắp phải rời xa gia đình, con mới biết nhớ thương Mẹ. Giây phút lấy hết canđảm gọi điện thoại xin lỗi Mẹ trong nước mắt, Mẹ chỉ nói Về đây, Mẹ nấu gì ngoncho ăn rồi sắm sửa đồ đạc chuẩn bị đi học. Thì ra, Mẹ đã quên từ lâu.Bữa cơm ấy bên Mẹ, bên gia đình mình trước khi đi chính là nguồn động lực lớnlao để con phấn đấu suốt 4 năm ở Giảng đường Đại học, và thậm chí tới cả bâygiờ, nó là kim chỉ nam mỗi khi con lạc hướng trong cuộc sống, và cũng là ước mơvề mái ẩm nhỏ của con sau này!......Mấy năm trôi qua rồi, trải qua bao chuyện vui buồn, con của Mẹ đã lớn, trưởngthành hơn. Con bây giờ đã đủ hiểu chuyện trở thành chỗ dựa cho gia đình, khôngcòn là đứa bốc đồng nông nổi nữa. Mẹ biết không, con vẫn hay nghĩ về chuyệnngày xưa, về những lỗi lầm của con, để từ đó nhắc nhớ bản thân mình phải sống tốtđể mà bù đắp những ngày tháng đó.Đi làm xa nhà, con chỉ mong cho nhanh tới cuối tuần để chạy ngay về nhà. Mộtmình con phải tự đối mặt với nhiều thứ, mệt mỏi lắm Mẹ ạ. Chỉ khi về nhà con mớithấy bình yên.Về nhà, là có sẵn mâm cơm Mẹ dọn rồi cùng Ba ngồi đợi con về.Về nhà, con chỉ việc bước vào nhà tắm, Mẹ đã pha sẵn nước ấm, chuẩn bị sẵn đồcho con thay.Về nhà, là được ăn biết bao nhiêu món con yêu thích mà Mẹ phải lặn lội đi tìmtrước khi con về.Về nhà, là được café sáng do Mẹ tự pha, cả nhà ba người chúng ta ngồi nói chuyệnvới nhau trước khi Ba đi làm.Về nhà, là được Mẹ chăm như con nít mỗi khi con bệnh, mặc dù miệng thì cứmắng Con gái lớn già đầu rồi, bạn bè có chồng có con cũng sắp hết rồi, vậy mà côcòn long nhong, không biết tự lo thân!. Vậy mới mới thấm thía cái câu Con dùlớn vẫn là con của Mẹ!.Về nhà, là được Mẹ vỗ về an ủi con mỗi khi con khi thấy con đau buồn vì mộtngười con trai nào đó. Mẹ nói, Con gái của Mẹ, Người ta nói Yêu để hạnh phúcthì hãy yêu, còn Yêu để đau khổ thì thôi đừng yêu. Nếu mà có khó quá thì thôi, conở với Ba mẹ thế này, Ba Mẹ cũng nuôi con cả đời mà. Trong mọi hoàn cảnh, hãybiết yêu bản thân mình!Về nhà, là có tình thương!Về nhà, là có Mẹ!Mẹ à, con gái của Mẹ, là đứa khác người Mẹ nhỉ! Con không quen ôm hôn, cũngchưa từng ôm hôn hay nũng nịu với Mẹ, không quen nói nhớ nhung, không quendành những lời ngọt ngào hay lãng mạn cho Mẹ (món quà 8/3 năm nào con muanhưng mắc cỡ không dám tặng, con vẫn giữ đây Mẹ à!).Nhưng mà Mẹ ơi, nếu chỉ cần nhìn vào mắt con, Mẹ biết con vui hay buồn, thìchắc Mẹ cũng thấy được rằng, Mẹ quan trọng đối cới con như thế nào mà, phảikhông? Mẹ có thể thay thế tất cả, nhưng không ai có thể thay thế Mẹ!8/3 này, con sẽ không tặng Mẹ hoa hay quà. Ngày hôm đó con sẽ về với Mẹ, haiMẹ con ta cùng vào Bếp nấu món gì đó thật ngon, cùng ngồi bên nhau tâm sựchuyện giữa Mẹ và Con gái. Con - sẽ dành tặng Mẹ cả trái tim con, Mẹ nhé!Truyện ngắn Một Mảnh ĐờiMời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Một Mảnh Đời | Truyện Ngắn | KênhTruyện http://kenhtruyen.com/news/mot_manh_doi/2014-03-18-10730#ixzz2xDtTnErLDù nhà em nghèo, nhưng có ba, có mẹ, có anh hai, có 1 gia đình hạnhphúc thì em là người giàu có nhất thế giới rồi.***- Mẹ ơi! – Đôi mắt em mở to một cách ngây thơ.- Ừ, mẹ biết rồi. – Người mẹ ngước lên nhìn em. – Đợi mẹ làm xong mẹ sẽnấu cơm con ăn nhé.- Dạ vâng ạ! – Em ngây thơ cười rồi chạy ra đầu hè nhặt rau.Tiếng Dạ ngây thơ của em như một nhát dao cắt vào lòng người mẹ. Mẹquay đi lau giọt nước mắt đang chảy dài trên má. Mẹ thương em còn nhỏtuổi nhưng đã phải bươn chải, lo cho cuộc sống của gia đình.Sáng sớm em phải theo anh hai đi nhặt lon bia, anh đi trước, còn em lò dòtheo sau. Nhặt được vỏ nào, anh đưa cho em cầm hết, còn mình thì bỏ đó.Đi trên đường mà gặp bạn bè, anh nó quay ngoắt không nhận em traimình. Vậy nên chả có đứa bạn nào của thằng anh biết mặt em trai, cũngnhư nhà của thằng anh ở đâu. Đã nhiều lần em hỏi anh trai: Sao anh lạiko nhận em khi anh gặp bạn bè vậy anh hai?. Anh nó lạnh nhạt: Tao cămghét cái cảnh sống nghèo nàn như thế này. Mày không biết ngại à? Còntao ngại lắm, ngại khi phải nhận mày làm em trai. . Em ko hiểu gì hết, emhỏi mẹ: Mẹ ơi, sao anh hai lại ngại khi nhận con là em?. Lại một câu hỏingây ngô nữa của em làm tim mẹ đau thắt lại. Mẹ không trả lời, chỉ mỉmcười buồn bã bảo em: Sau này ...