Thông tin tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 11Cả ngày thứ hai tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Tôi trải qua hết tiết này đến tiết khác chỉ chờ nghe tiếng chuông reo tan học. Tôi đã gọi điện đến bệnh viện trước khi đi học và họ báo cho tôi biết Vee đang được đưa vào phòng phẫu thuật. Tay trái của Vee đã bị gãy. Tôi rất muốn đến thăm nó nhưng phải đợi đến chiều, khi thuốc mê hết tác dụng và nhân viên y tế đã đưa nó về phòng bệnh. Tôi nhất thiết phải nghe Vee kể...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 11 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 11Cả ngày thứ hai tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Tôi trải qua hết tiết này đến tiết khácchỉ chờ nghe tiếng chuông reo tan học. Tôi đã gọi điện đến bệnh viện trước khi đihọc và họ báo cho tôi biết Vee đang được đưa vào phòng phẫu thuật. Tay trái củaVee đã bị gãy. Tôi rất muốn đến thăm nó nhưng phải đợi đến chiều, khi thuốc mêhết tác dụng và nhân viên y tế đã đưa nó về phòng bệnh. Tôi nhất thiết phải ngheVee kể về vụ tấn công trước khi nó quên hết các chi tiết hay thêm mắm thêm muốivào. Bất cứ chi tiết nào nó nhớ được đều có thể lấp vào chỗ trống trong bức tranhchưa hoàn thiện và giúp tôi đoán ra ai đã làm việc này.Đến buổi chiều, sự tập trung của tôi chuyển từ Vee sang người phụ nữ bên ngoàicửa hàng Vitoria’s Secret. Cô ta là ai? Cô ta muốn gì? Có lẽ chỉ là trùng hợp khiVee bị tấn công chỉ vài phút sau khi cô ta đi theo nó, nhưng bản năng của tôikhông đồng ý. Tôi ước gì có thể trông thấy hình dáng người phụ nữ đó rõ hơn.Chiếc áo nỉ có mũ rộng lùng thùng, quần jean cùng cơn mưa đã giúp cô ta ngụytrang thành công. Đó có thể là…Marcie Millar. Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi lạicảm thấy điều đó không đúng lắm.Tôi ghé qua tủ để đồ để lấy sách sinh học. Tôi bước vào lớp và thấy ghế Patch bỏtrống. Thường thường cậu ta vẫn đến vào phút chót đúng lúc chuông reo inh ỏi,nhưng rồi chuông đã reo và thầy đã đứng trên bục giảng bắt đầu giảng về trạngthái cân bằng tâm lý mà vẫn chẳng thấy Patch đâu.Tôi ngẫm nghĩ về chiếc ghế trống của Patch. Một giọng nói mơ hồ sâu thẳm trongóc tôi cho rằng sự vắng mặt của cậu ta có thể có liên quan đến vụ tấn công Vee.Cũng hơi lạ khi cậu ta lại vắng mặt vào buổi sáng ngay sau hôm vụ tấn công xảyra. Và còn cái cảm giác lạnh lẽo ngay trước lúc tôi nhìn ra ngoài cửa hàngVitoria’s Secret và nhận ra rằng mình đang bị theo dõi. Lúc nào tôi có cảm giácnhư thế, Patch đều đang ở gần.Lý trí tôi nhanh chóng lên tiếng gạt bỏ sự dính dáng của Patch. Có thể cậu ta bịcảm lạnh. Hoặc có thể xe cậu ta bị hết xăng trên đường và cậu ta đang bị kẹt lạicách xa trường hàng dặm. Hoặc có lẽ ở quán Bo’s đang có một trận đấu bi-a với sốtiền cược rất cao và cậu ta cho rằng sẽ có lợi cho mình hơn là một buổi chiều họcvề những phức tạp của cơ thể con người.Cuối giờ, thầy McConaughy ngăn tôi lại trên đường ra khỏi lớp. “Chờ chút, Nora.”Tôi quay lại và xốc ba lô lên vai. “Dạ?”Thầy đưa cho tôi một mảnh giấy đã được gấp lại. “Cô Greene có ghé qua trước giờvà bảo thầy đưa cho em cái này,” thầy nói.Tôi nhận lấy tờ giấy. “Cô Greene ạ?” Tôi không có cô giáo nào tên như thế cả.“Bác sĩ tâm lý mới của trường. Cô ấy vừa đến thay Tiến sĩ Hendrickson”.Tôi mở tờ giấy ra và đọc thông điệp được viết nguệch ngoạc bên trong:Nora thân mến!Cô sẽ thay Tiến sĩ Hendrickson làm bác sĩ tâm lý mới của trường. Cô nhận thấyem đã vắng mặt trong hai buổi học gần đây với Tiến sĩ Hendrickson. H ãy đến gặpcô để chúng ta có thể làm quen nhé. Cô đã viết một bức thư cho mẹ em để bà biếtvề sự thay đổi này.Chúc em mọi điều tốt đẹp nhất.Cô Greene.“Cám ơn thầy”, tôi nói rồi gấp tờ giấy lại nhét vào trong túi.Ngoài hành lang, tôi hòa mình vào đám học sinh. Giờ không trốn tránh được nữa –tôi phải đến đó. Tôi thẳng tiến qua các hành lang cho đến khi trông thấy cánh cửađóng kín của văn phòng Tiến sĩ Hendrickson. Có một bảng tên mới trên cửa, đó làmột tấm đồng thau bóng loáng gần trên cánh cửa gỗ sồi xám xịt in dòng chữ: CÔD.GREENE, TIẾN SĨ TÂM LÝ CỦA TRƯỜNG.Tôi gõ cửa, và một thoáng sau nó mở ra. Cô Greene có làn da sáng không tỳ vết,đôi mắt xanh thẳm, đôi môi căng mọng cùng mái tóc vàng mềm mại buông xõaxuống khuỷu tay. Tóc cô được rẽ ngôi giữa trên đỉnh đầu, ôm lấy khuôn mặt tráixoan duyên dáng. Một cặp kính mắt mèo màu ngọc lam án ngữ trên sóng mũi,chiếc váy ngắn thêu hình chữ chỉ màu xám và chiếc áo cánh lụa hồng tôn thêm vẻnghiêm chỉnh và trang trọng. Cùng lắm thì cô chỉ hơn tôi năm tuổi.“Chắc em là Nora Grey. Trông em không khác mấy so với tấm ảnh trong hồ sơ”,cô nói và bắt tay tôi thật chặt. Giọng cô gãy gọn, nghiêm túc.Cô lùi lại, ra hiệu cho tôi vào văn phòng.“Em uống gì không, nước lọc nhé?” Cô hỏi.“Có chuyện gì với Tiến sĩ Hendrickson thế ạ?”“Thầy ấy nghỉ hưu sớm. Cô đã để ý đến công việc này từ lâu nên vào thay thế thầyấy. Cô từng sống ở bang Florida, nhưng cô sinh ra ở Portland này và bố mẹ cô vẫnsống ở đây. Thật tuyệt khi lại được trở về gần với gia đình”.Tôi quan sát văn phòng nhỏ. Nó đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối cùng tôi đếnđây vài tuần trước. Những giá sách kềnh càng giờ chất đầy những cuốn sách bìacứng đầy tính học thuật na ná giống nhau – tất cả đều được đóng bìa màu trungtính và mạ chữ vàng lấp lánh. Trước đây Tiến sĩ Hendrickson thường lấy giá sáchđể đặt những bức ảnh gia đình, nhưng giờ tôi chẳng thấy tấm ảnh nào về đời tưcủa cô Greene trên đó cả. ...