Danh mục

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 13

Số trang: 19      Loại file: pdf      Dung lượng: 162.40 KB      Lượt xem: 21      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 13Hôm sau, sau gần một tiếng năn nỉ, Vee và tôi đã thuyết phục được cha mẹ nó cho phép hai đứa ăn mừng đêm đầu tiên ra viện của nó bằng món ớt nhồi và daiquiri dâu không rượu. Ít nhất thì đó cũng là điều mà chúng tôi tuyên bố. Nhưng tôi và Vee còn có một mục đích khác cao cả hơn nhiều. Bảy giờ tối, bãi đỗ xe quán Borderline đã chật cứng. Tôi lách chiếc Neon vào một khoảng trống chật chội và tắt máy. “Eo ơi,” Vee nói...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 13 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 13Hôm sau, sau gần một tiếng năn nỉ, Vee và tôi đã thuyết phục được cha mẹ nó chophép hai đứa ăn mừng đêm đầu tiên ra viện của nó bằng món ớt nhồi và daiquiridâu không rượu. Ít nhất thì đó cũng là điều mà chúng tôi tuyên bố. Nhưng tôi vàVee còn có một mục đích khác cao cả hơn nhiều.Bảy giờ tối, bãi đỗ xe quán Borderline đã chật cứng. Tôi lách chiếc Neon vào mộtkhoảng trống chật chội và tắt máy.“Eo ơi,” Vee nói khi tôi trả chìa khóa cho nó và chạm vào tay nó. “Tay cậu còn cóthể đổ mồ hôi hơn nữa không hả?”“Mình đang căng thẳng.”“Ôi trời, chẳng hiểu sao cậu lại thế.”Tôi vô tình nhìn ra cửa.“Mình biết cậu đang nghĩ gì,” Vee nói, mím môi. “Và câu trả lời là không! Khôngtrong từ không đời nào!”“Cậu không biết mình đang nghĩ gì đâu,” tôi nói.Vee nắm lấy cánh tay tôi. “Ai bảo mình không biết hả?”“Mình sẽ không chạy đi đâu,” tôi nói. “Không đâu.”“Nói dối.”Thứ ba là ngày nghỉ của Patch – Vee bảo rằng đây sẽ là thời điểm thích hợp để dòhỏi các anh chàng đồng nghiệp của cậu ta. Tôi hình dung ra cảnh mình ưỡn ẹo đitới quầy bar, làm duyên với anh chàng pha chế như kiểu Marcie Millar, rồi chuyểnsang hỏi han về Patch. Tôi cần biết địa chỉ nhà cậu ta. Tôi cần biết cậu ta đã baogiờ bị bắt giữ chưa. Tôi cần biết liệu cậu ta có liên quan chút nào, dù là mơ hồnhất, đến gã trùm mặt nạ kia không. Và tôi cần tìm hiểu xem vì sao gã trùm mặt nạvà người phụ nữ bí ẩn kia lại cùng xuất hiện trong đời tôi trước khi một hoặc cảhai người bọn họ có ý định thủ tiêu tôi vĩnh viễn.Tôi liếc vào túi xách, kiểm tra lại lần nữa để đảm bảo rằng danh sách các câu hỏimình chuẩn bị vẫn còn trong đó. Một mặt của danh sách ghi những câu hỏi về đờitư của Patch. Mặt còn lại là những lời tán tỉnh viết sẵn. Để đề phòng.“Chà chà chà,” Vee nói. “Cái gì thế?”“Chẳng có gì,” tôi nói rồi gấp nó lại.Vee cố túm lấy tờ giấy, nhưng tôi đã nhanh tay hơn và kịp nhét sâu vào trong túitrước khi Vee chạm được vào nó.“Quy tắc thứ nhất,” Vee nói. “Không dùng những thứ viết sẵn để tán tỉnh.”“Quy tắc nào cũng có ngoại lệ.”“Nhưng cậu không phải là ngoại lệ!” Nói rồi nó dùng cánh tay lành lặn túm chặthai cái túi bóng lớn của cửa hàng 7-Eleven từ ghế sau ném mạnh vào người tôi khitôi bước ra khỏi xe.“Gì thế?” Tôi hỏi, bắt lấy chúng. Quai túi bị buộc khiến tôi không thể nhìn vàobên trong, nhưng phần đế nhọn không thể nhầm lẫn của một cái gót giày đangchực thòi ra ngoài túi.“Cỡ tám rưỡi đấy,” Vee nói. “Da cá mập. Muốn nhập vai tốt thì phải hợp vai đã.”“Mình không đi được giày cao gót đâu.”“May mà chúng không “cao”.”“Trông cao thế còn gì!!!” Tôi nói, nhìn vào cái gót đang nhô ra.“Ừ. Gần mười hai phân rưỡi. Chúng đã vượt qua mức “cao” tận mười phân.”Hay thật. Nếu không bị gãy cổ, chắc tôi cũng sẽ tự làm mình bẽ mặt khi đi moinhững bí mật về Patch từ đám bạn đồng nghiệp của cậu ta.“Nghe này,” Vee vừa bước lên vỉa hè vừa nói. “Mình đã mời một số người đếnđây. Càng đông càng vui, đúng không?”“Ai hả?” Tôi hỏi, mơ hồ linh cảm thấy điều xấu.“Jules và Elliot.”Trước khi tôi kịp bảo Vee ý tưởng này tệ hại đến mức nào, nó đã nói: “Thú nhậnvới cậu, mình… có lẽ… đang hẹn hò với Jules. Trong bí mật.”“Gì cơ?”“Cậu phải thấy nhà của Jules cơ. Bruce Wayne cũng không thể sánh bằng! Bố mẹcậu ta không phải là những trùm buôn ma túy Nam Mỹ thì cũng thuộc dòng dõithế gia!”Tôi lúng túng chẳng biết nói gì, cứ chực mở miệng rồi lại chẳng thốt ra được mộtlời. “Chuyện xảy ra khi nào?” Cuối cùng tôi cũng cố nói được.“Gần như ngay sau buổi sáng định mệnh ở Enzo’s hôm ấy.”“Định mệnh? Vee, cậu có biết…”“Mình hy vọng họ đã đến đây giữ chỗ trước rồi,” Vee nói, cố nghển cổ nhìn quađám đông đang dồn ứ quanh các khung cửa. “Mình không muốn đợi. Thực sựmình sẽ chết đói mất nếu không có gì bỏ bụng trong vòng hai phút nữa.”Tôi túm lấy khuỷu tay lành lặn của Vee rồi kéo nó sang một bên. “Mình cần phảinói với cậu một chuyện…”“Mình biết, mình biết,” nó nói. “Cậu nghĩ có thể Elliot đã tấn công mình tối hômchủ nhật đúng không? Chà, mình nghĩ cậu đã nhầm lẫn Elliot với Patch rồi. Tốinay, sau khi cậu đã điều tra được chút gì đó, sự thật sẽ chứng tỏ là mình đúng. Tinmình đi, mình cũng muốn biết kẻ nào đã tấn công mình lắm chứ! Có lẽ còn nónglòng hơn cả cậu ấy! Vì giờ đó là chuyện của cá nhân mình. Và nhân tiện, mình cólời khuyên dành cho cậu đây: Hãy tránh xa Patch ra. Để an toàn.”“Mình mừng vì cậu đã nghĩ kỹ về vấn đề này,” tôi nói cộc lốc, “nhưng nghe này.Mình đã tìm thấy một bài báo…”Những cánh cửa quán Borderline mở ra. Một làn hơi nóng bất ngờ mang theo ngàongạt hương chanh và rau mùi cuốn lấy chúng tôi, cùng với đó là tiếng nhạcmariachi trên loa ầm ĩ. {Mariachi là một loại nhạc dân gian Mexico có xuất xứ từvùng Jalisco thuộc miền Tây Mexico. Mặc dù sử dụng những nhạc cụ châu Âunhư kèn, violin và guitar, nhưng âm ...

Tài liệu được xem nhiều: