Danh mục

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 20

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 146.51 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 20Tôi trằn trọc cả đêm. Gió rít từng cơn qua những cánh đồng bao la quanh căn nhà trại, cuốn tung cát bụi và rác rưởi đập vào cửa sổ. Tôi cựa mình nghe tiếng những tấm ván bị bật tung khỏi mái nhà và lăn xuống. Mỗi tiếng động nhỏ, từ tiếng lạch cạch của khung cửa sổ đến tiếng cọt kẹt của đệm lò xo đều làm tôi tỉnh giấc. Đến khoảng sáu giờ tôi bỏ cuộc, lê mình ra khỏi giường, bước qua hành lang để vào tắm nước nóng. Rồi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 20 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 20Tôi trằn trọc cả đêm. Gió rít từng cơn qua những cánh đồng bao la quanh căn nhàtrại, cuốn tung cát bụi và rác rưởi đập vào cửa sổ. Tôi cựa mình nghe tiếng nhữngtấm ván bị bật tung khỏi mái nhà và lăn xuống. Mỗi tiếng động nhỏ, từ tiếng lạchcạch của khung cửa sổ đến tiếng cọt kẹt của đệm lò xo đều làm tôi tỉnh giấc.Đến khoảng sáu giờ tôi bỏ cuộc, lê mình ra khỏi giường, bước qua hành lang đểvào tắm nước nóng. Rồi tôi dọn phòng – tủ quần áo của tôi trông gọn hẳn, và dĩnhiên, cái giỏ đựng đồ bẩn đã đầy đến ba chồng. Tôi đang ôm một chồng quần áosạch leo lên cầu thang thì có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa và thấy Elliot đang đứngtrên hiên.Cậu ta mặc quần jean, áo sơ mi kẻ ca rô kiểu cũ xắn đến khuỷu tay, đeo kính râmvà đội mũ lưỡi trai Red Sox – trông đặc sệt Mỹ. Nhưng tôi thấy có điều gì đó bấtthường, và một cảm giác lo lắng ập đến đã chứng thực cho điều đó.“Nora Grey,” Elliot nói, giọng kẻ cả. Cậu ta chúi đầu vào và cười, mùi rượu chuachua phả về phía tôi. “Gần đây cậu gây ra nhiều rắc rối cho mình quá đấy.”“Cậu đang làm gì đấy?”Cậu ta đang nhòm vào trong nhà tôi. “Trông mình có vẻ đang làm gì? Mình muốnnói chuyện. Mình vào nhà được không?”“Mẹ mình đang ngủ. Mình không muốn làm bà thức giấc.”“Mình chưa bao giờ gặp mẹ cậu.” Điều gì đó trong cách nói của cậu ta làm tóc gáytôi dựng đứng lên.“Mình xin lỗi, cậu cần gì à?”Nụ cười của cậu ta nửa ủy mị, nửa mỉa mai. “Cậu không thích mình, đúng không,Nora Grey?”Thay vì trả lời, tôi khoanh tay trước ngực.Elliot lảo đảo lùi lại một bước, tay áp vào ngực. “Ôi. Mình đến đây, Nora, với nỗlực cuối cùng để thuyết phục cậu rằng mình là một chàng trai bình thường và cậucó thể tin tưởng mình. Đừng làm mình thất vọng.”“Nghe này, Elliot, mình có vài điều cần…”Cậu ta đấm vào tường nhà, những khớp ngón tay đập vào ván lát tường mạnh đếnnỗi tróc cả mảng sơn. “Mình chưa nói xong!” Cậu ta lè nhè nói, giọng giận dữ. Rồiđột nhiên Elliot ngửa đầu ra sau và khẽ cười. Cậu ta cúi xuống, đặt bàn tay rỉ máugiữa hai đầu gối và rên rỉ: “Mình cược mười đô la rằng sau này mình sẽ hối hận vìđã làm chuyện này.”Dáng vẻ của Elliot khiến tôi sởn gai ốc. Vài ngày trước đây tôi còn thực sự nghĩcậu ta điển trai và quyến rũ. Sao tôi lại ngu ngốc đến thế nhỉ?Tôi đang định đóng cửa lại thì Elliot bỏ kính ra, để lộ đôi mắt vằn đỏ. Cậu ta hắnggiọng, tuôn ra một tràng. “Mình đến đây để nói cho cậu biết Jules đang quá căngthẳng với việc học ở trường. Những bài kiểm tra, hội học sinh, đơn xin học bổng,vân vân, vân vân và vân vân. Jules đang cư xử rất khác lạ. Cậu ấy cần tránh xa tấtcả những chuyện đó trong vài ngày. Bốn người chúng ta – Jules, mình, cậu và Vee– nên đi cắm trại đâu đó cho vui vẻ. Ngày mai chúng ta hãy đi Powder Horn vàquay về vào chiều thứ ba. Chuyến đi sẽ giúp Jules khuây khỏa hơn. Cậu thấy thếnào?” Mỗi lời thốt ra từ miệng cậu ta đều có vẻ kỳ quặc và dường như đã được tậpdượt cẩn thận.“Xin lỗi, mình có kế hoạch khác rồi.”“Hãy để mình làm thay đổi suy nghĩ của cậu. Mình sẽ chuẩn bị cho chuyến đi này.Mình sẽ chuẩn bị lều và thức ăn. Mình sẽ chứng minh cho cậu thấy mình là ngườituyệt vời thế nào. Mình sẽ đem lại cho cậu một khoảng thời gian vui vẻ.”“Mình nghĩ cậu nên đi đi, Elliot.”Elliot chống tay lên gióng cửa, cúi sát về phía tôi. “Trả lời sai rồi!” Trong khoảnhkhắc, vẻ lờ đờ trong mắt cậu ta biến mất, nhường chỗ cho một thứ gì đó xấu xa vànham hiểm hơn. Tôi vô tình lùi lại. Tôi gần như chắc chắn Elliot sẽ sẵn sàng giếtngười. Tôi gần như chắc chắn cái chết của Kjirsten là do cậu ta gây ra.“Đi đi, hay mình gọi một chiếc taxi cho cậu nhé,” tôi nói.Elliot mở tung cánh cửa mạnh đến nỗi nó đập cái rầm vào tường nhà. Cậu ta túmlấy áo choàng của tôi và kéo tôi ra ngoài. Rồi cậu ta xô tôi vào lớp ván ốp tườngvà dùng thân mình ép tôi vào đó. “Cậu phải đi cắm trại, dù muốn hay không!”“Thả mình ra!” Tôi kêu lên, vùng vẫy cố thoát ra khỏi Elliot.“Nếu không thì sao? Cậu sẽ làm gì?” Giờ thì cậu ta nắm lấy vai tôi, ấn người tôiđập vào tường lần nữa làm răng tôi va vào nhau lập cập.“Mình sẽ gọi cảnh sát.” Tôi không biết sao mình có thể ăn nói cứng cỏi đến thế.Tôi thở gáp gáp và dồn dập, bàn tay lạnh toát.“Cậu định hét lên gọi họ sao? Họ không nghe thấy cậu đâu. Mình chỉ thả cậu ranếu cậu hứa sẽ đi cắm trại.”“Nora?”Elliot và tôi đều quay về phía cửa, nơi giọng mẹ tôi vọng đến. Elliot giữ tôi thêmlúc nữa rồi thốt ra một âm thanh phẫn nộ và xô tôi ra. Xuống nửa chừng bậc thềm,cậu ta ngoảnh lại. “Chưa kết thúc đâu!”Tôi vội vào trong và khóa cửa lại. Mắt tôi bắt đầu cay xè. Lưng vẫn dựa vào cánhcửa, tôi từ từ trượt người xuống và ngồi bệt trên thảm chùi chân, cố nén khóc.Mẹ tôi xuất hiện trên đỉnh cầu thang, đang cột lại đai áo choàng tắm. “Nora? Saothế? Ai ở cửa thế con?”Tôi vội chớp mắt để cho đôi mắt kịp ráo hoảnh. “Một bạ ...

Tài liệu được xem nhiều: