Danh mục

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 5

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 142.85 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 5“Cô giúp gì được cho em?” Tôi cố mỉm cười với cô văn thư, hy vọng trông mình không có vẻ gian xảo lắm. “Hằng ngày em phải lấy thuốc ở trường, và bạn em…” Giọng tôi ngập ngừng khi nhắc đến từ đó – tôi tự hỏi liệu sau ngày hôm nay mình có còn muốn gọi Vee là bạn nữa không. “…bạn em bảo rằng em phải đăng ký với cô y tá. Có đúng thế không ạ?” Tôi không thể tin nổi là mình lại đang đứng đây, chuẩn bị làm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 5 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 5“Cô giúp gì được cho em?”Tôi cố mỉm cười với cô văn thư, hy vọng trông mình không có vẻ gian xảo lắm.“Hằng ngày em phải lấy thuốc ở trường, và bạn em…”Giọng tôi ngập ngừng khi nhắc đến từ đó – tôi tự hỏi liệu sau ngày hôm nay mìnhcó còn muốn gọi Vee là bạn nữa không.“…bạn em bảo rằng em phải đăng ký với cô y tá. Có đúng thế không ạ?” Tôikhông thể tin nổi là mình lại đang đứng đây, chuẩn bị làm một việc phi pháp. Gầnđây, tôi thấy mình biểu lộ khá nhiều hành vi không giống mình cho lắm. Đầu tiênlà theo Patch đến một quán game bất hảo vào buổi tối muộn. Giờ thì tôi đang sắpchõ mũi vào hồ sơ học sinh của cậu ta. Tôi bị làm sao thế này? Không phải –Patch bị làm sao thì có, chỉ vì cậu ta mà dường như tôi không ngừng phạm phảinhững điều ngớ ngẩn.“Ừ, đúng rồi!” Cô văn thư nghiêm nghị nói. “Tất cả các loại thuốc đều phải đượcđăng ký. Phòng y tế ở trong kia, cửa thứ ba bên trái, đối diện phòng hồ sơ họcsinh.” Cô chỉ vào hành lang đằng sau. “Nếu cô y tá không có em có thể ngồi trêncái giường nhỏ trong phòng cô ấy. Cô ấy sẽ về bất cứ lúc nào.”Tôi lại nở nụ cười giả tạo khác. Thực sự tôi không nghĩ là chuyện này lại dễ dàngđến thế.Tôi vừa đi trên hành lang vừa ngoái lại vài lần để kiểm tra. Không có ai đi sau tôicả. Điện thoại ngoài văn phòng trường đang reo, nhưng từ cái hành lang tăm tốinơi tôi đứng, tiếng chuông ấy nghe như vọng từ một thế giới khác. Tôi hoàn toànchỉ có một mình, tự do làm những gì mình muốn.Dừng lại ở cánh cửa thứ ba bên trái, tôi hít một hơi rồi gõ cửa, nhưng qua cánh cửasổ tối om, tôi nhận thấy rõ ràng căn phòng không có người. Tôi đẩy cửa. Nó miễncưỡng xê dịch, cọt kẹt mở ra một không gian chật chội với những viên gạch trắngcũ mòn. Tôi đứng ở cửa một lúc, gần như mong rằng cô y tá sẽ xuất hiện để tôikhông còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đăng ký những viên thuốc sắt và rời đi.Tôi liếc nhanh qua phía bên kia hành lang và trông thấy cánh cửa có dòng chữ HỒSƠ HỌC SINH. Nó rất tối.Tôi tập trung vào một ý nghĩ phiền phức. Patch nói rằng năm ngoái cậu ta khôngđi học. Tôi dám chắc là cậu ta nói dối, nhưng nếu điều đó là thật, liệu cậu ta có hồsơ học sinh không? Ít nhất thì cậu ta cũng có địa chỉ nhà – tôi suy luận – với mộtgiấy khám sức khỏe cùng điểm số của học kỳ trước. Tuy nhiên – khả năng bị đìnhchỉ có vẻ là cái giá quá đắt cho một cái liếc nhìn vào giấy khám sức khỏe củaPatch.Tôi tựa một bên vai vào tường và kiểm tra đồng hồ. Vee đã dặn tôi chờ đợi tínhiệu của nó. Nó nói tín hiệu đó sẽ rất rõ ràng.Hay thật.Điện thoại ở văn phòng lại reo, và cô văn thư nhấc nó lên.Tôi cắn môi, liếc nhìn cánh cửa có dòng chữ HỒ SƠ HỌC SINH lần nữa. Nhiềukhả năng nó bị khóa. Hồ sơ học sinh có lẽ là thứ cần được bảo mật. Dù Vee cóđánh lạc hướng thế nào đi nữa; nếu cửa khóa, tôi sẽ không vào trong.Tôi chuyển ba lô sang vai kia. Một phút nữa trôi qua. Tôi thầm nhủ rằng có lẽmình nên đi ra…Nhưng nếu Vee đúng thì sao? Ngộ nhỡ Patch có một quá khứ tội lỗi thì làm thếnào? Tôi ngồi cùng bàn trong lớp Sinh học với cậu ta, nên sự tiếp xúc thườngxuyên với cậu ta có thể gây nguy hiểm cho tôi. Tôi có nhiệm vụ bảo vệ bảnthân…đúng không nhỉ?Nếu cửa không khóa và các hồ sơ được sắp xếp theo thứ tự ABC tôi sẽ dễ dàngtìm ra hồ sơ của Patch. Thêm vài giây để xem lướt những điểm chính trong hồ sơcủa cậu ta, như thế tôi có thể vào và ra khỏi căn phòng trong vòng chưa đầy mộtphút. Sẽ rất nhanh chóng, như thể tôi chưa hề vào đó.Bên ngoài văn phòng, mọi thứ bỗng im ắng lạ thường. Đột nhiên Vee xuất hiện.Nó lom khom lần theo tường về phía tôi, thỉnh thoảng lại lén nhìn ra sau. Đó làkiểu đi của các điệp viên trong những bộ phim cũ.“Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát,” nó thì thào.“Cô văn thư đâu rồi?”“Cô ấy phải rời văn phòng trong một phút.”“Phải à? Không phải cậu đã khống chế cô ấy đấy chứ?”“Không phải lúc này.”Cảm ơn Chúa vì lòng nhân từ.“Mình đã gọi điện dọa đặt bom từ máy điện thoại công cộng ở bên ngoài,” Veenói. “Cô văn thư đã gọi cho cảnh sát và chạy đi tìm thầy hiệu trưởng.”“Vee!!!”Nó gõ gõ vào cổ tay: “Thời giờ đang trôi qua đấy. Bọn mình không nên ở đây khicảnh sát tới.”Tôi cũng nghĩ như vậy.Vee và tôi quan sát cánh cửa phòng hồ sơ học sinh“Tránh ra,” Vee nói và huých tôi.Nó kéo tay áo xuống nắm tay và đấm vào cửa sổ. Chẳng ăn thua gì.“Đấy mới là thử thôi,” nó nói rồi thu tay lại chuẩn bị cho một cú đấm khác. Tôitúm lấy cánh tay nó.“Có thể nó không khóa.” Tôi xoay nắm đấm và cửa mở ra.“Chẳng vui gì mấy,” Vee nói.Điều đó thì còn phải bàn.“Cậu vào đi,” Vee chỉ thị. “Mình sẽ canh chừng. Nếu mọi chuyện tốt đẹp, bọnmình sẽ gặp nhau trong vòng một tiếng nữa tại nhà hàng Mexico ở góc phố Drakevà Beech nhé.”Nó lom khom quay trở ra hành lang.Chỉ còn lại tôi đứng thập thò ở cửa căn phòng hẹp với những tủ hồ sơ xếp thànhhàng choán ...

Tài liệu được xem nhiều: