Danh mục

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 8

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 140.11 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 8Tôi lẳng lặng quay lại bàn bóng mini. Eliot đang khom mình trên bàn, khuôn mặt đầy háo thắng. Vee đang rú lên cười, còn Jules vẫn mất tích. Vee ngẩng lên. “Thế nào? Hắn đã nói gì với cậu vậy?” “Chẳng có gì cả. Mình đã bảo hắn đừng có làm phiền bọn mình. Hắn bỏ đi rồi.” Giọng tôi nghe đều đều. “Trông hắn chẳng có vẻ gì tức giận khi bỏ đi cả,” Eliot nói. “Dù cậu đã nói gì, chắc hẳn nó đã có hiệu quả.” “Chán nhỉ,” Vee nói....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 8 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 8Tôi lẳng lặng quay lại bàn bóng mini. Eliot đang khom mình trên bàn, khuôn mặtđầy háo thắng. Vee đang rú lên cười, còn Jules vẫn mất tích.Vee ngẩng lên. “Thế nào? Hắn đã nói gì với cậu vậy?”“Chẳng có gì cả. Mình đã bảo hắn đừng có làm phiền bọn mình. Hắn bỏ đi rồi.”Giọng tôi nghe đều đều.“Trông hắn chẳng có vẻ gì tức giận khi bỏ đi cả,” Eliot nói. “Dù cậu đã nói gì,chắc hẳn nó đã có hiệu quả.”“Chán nhỉ,” Vee nói. “Mình đang đợi thứ gì đó hay ho cơ.”“Các cậu sẵn sàng chơi chưa?” Eliot hỏi. “Mình đang thèm một cái Pizza chiến lợiphẩm đây.”“Ừ, nếu Jules quay lại,” Vee nói. “Hay là cậu ấy không thích bọn mình nhỉ? Cậuấy cứ biến mất. Mình bắt đầu nghĩ rằng đó là một tín hiệu ngầm.”“Cậu đùa đấy à? Jules thích các cậu mà,” Eliot có vẻ nhiệt tình quá mức. “Cậu ấychỉ hơi chậm hòa đồng với người lạ thôi. Mình sẽ tìm cậu ấy. Đừng đi đâu nhé.”Ngay khi chỉ còn lại Vee và tôi, tôi nói: “Cậu biết rằng mình sẽ giết cậu chứ?”Vee giơ tay lên và lùi lại một bước: “Mình đang giúp cậu đấy. Eliot đang phát điênlên vì cậu. Sau khi cậu đi, mình đã bảo với cậu ta rằng cậu có, ừm, mười anhchàng gọi điện mỗi tối. Giá mà cậu thấy mặt Eliot lúc đó. Ghen thấy rõ!”Tôi rên rỉ.“Đó là quy luật cung cầu,” Vee nói. “Ai nghĩ môn kinh tế lại hữu dụng vậy chứ?”Tôi vỗ vỗ tay lên trán. “Mình cần thứ gì đó.”“Cậu cần Eliot.”“Không, mình cần đường. Thật nhiều. Mình cần kẹo bông.”Thứ tôi cần là một cục tẩy thật to để xóa bỏ mọi dấu vết của Patch ra khỏi cuộcsống của mình. Đặc biệt là cái trò nói chuyện qua ý nghĩ kia. Tôi rùng mình. Saocậu ta làm được thế? Và tại sao lại là tôi? Trừ phi… tôi chỉ tưởng tượng ra nó.Giống như tôi đã tưởng tượng ra mình đâm chiếc Neon vào kẻ trùm mặt nạ.“Mình cũng muốn ăn thứ gì đó ngọt ngọt,” Vee nói. “Mình đã thấy một người bánrong gần cổng công viên. Mình sẽ ở đây đợi Jules và Eliot, còn cậu đi mua kẹobông nhé.”Tôi quay ra cổng, nhưng khi tìm thấy người bán kẹo bông, tôi lại bị thu hút bởimột cảnh tượng xa xa cuối lối đi bộ. Trò Archangel nổi bật trên cao qua nhữngngọn cây. Một đoàn tàu chạy vèo qua đường ray rực ánh đèn và bổ nhào xuốngmất hút. Sao Patch lại muốn gặp tôi? Tôi cảm thấy như bị đâm một nhát vào bụngvà đáng lẽ nên coi nó như một câu trả lời, nhưng bất chấp những ý định đúng đắnnhất, tôi thấy mình tiếp tục đi về phía Archangel.Tôi đứng lại giữa dòng người đi bộ, dõi mắt về phía đường ray xa xa của tròArchangel đang uốn lượn trên không trung. Gió đã chuyển từ lạnh sang buốt giá,nhưng đó không phải là lý do khiến tôi thấy mình ngày càng bất ổn. Cảm giác đóđã quay lại. Cảm giác ớn lạnh, tim ngừng đập như thể ai đó đang theo dõi tôi.Tôi liếc nhìn cả hai phía. Chẳng có gì bất thường trong tầm mắt. Tôi quay đúng180 độ. Ngay đằng sau tôi, trong một vườn cây nhỏ, một kẻ đội mũ trùm đầu quayđi và biến mất vào bóng tối.Tim đập nhanh hơn, tôi chạy qua một đám đông nhỏ đang đi bộ, tránh xa cái kẻvừa biến mất đó. Sải thêm được vài bước, tôi ngoái lại nhìn. Không ai có vẻ làđang theo dõi tôi cả.Khi quay lại về phía trước, tôi bất ngờ đâm sầm vào một người. “Xin lỗi!” Tôi thốtlên, cố lấy lại thăng bằng.Patch cười với tôi. “Đúng là không ai cưỡng lại được mình.”Tôi ngước lên nhìn cậu ta. “Để mình yên!” Tôi cố tránh sang bên, nhưng cậu tanắm lấy khuỷu tay tôi.Patch cười. Tôi muốn đá cho cậu ta một cú vào chân.“Cậu nên uống gì đó.” Cậu ta vẫn giữ lấy tay tôi và kéo tôi về phía một xe nướcchanh.Tôi ghìm chân lại. “Cậu muốn giúp mình à? Thế thì hãy tránh xa mình ra.”Patch gạt một lọn tóc xoăn trên mặt tôi. “Thích mái tóc này thế. Nhất là khi nó rốitung lên. Giống như đang được nhìn thấy một phần nào đó khuất lấp trong cậu.”Tôi giận giữ vuốt lại tóc. Ngay khi tôi thấy dường như đang cố gắng chỉnh tranglại ngoại hình trước mặt Patch, tôi nói: “Mình phải đi. Vee đang đợi.” Một thoángngập ngừng. “Chắc là mình sẽ gặp cậu ở lớp vào thứ hai.”“Chơi trò Archangel với mình đi.”Tôi nghển cổ nhìn lên. Hàng trăm tiếng thét chói tai vọng xuống khi những toa xelao ầm ầm trên đường ray.“Hai người một toa đấy.” Nụ cười mỉm của Patch giãn ra thành nụ cười thong thảvà quyến rũ.“Không.” Không đời nào.“Nếu cậu cứ trốn tránh mình, cậu sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đang thựcsự diễn ra đâu.”Đáng lẽ tôi phải chạy biến đi trước lời nói đó, nhưng tôi lại không làm vậy. Có vẻnhư Patch biết phải nói gì để khêu gợi tính tò mò của tôi. Biết phải nói đích xácnhững gì và vào thời điểm nào.“Chuyện gì đang diễn ra?” Tôi hỏi.“Chỉ có một cách để tìm hiểu.”“Mình không thể. Mình sợ độ cao. Với lại Vee đang đợi mình.”Bỗng nhiên, ý nghĩ về chuyện lên tới một độ cao như thế không khiến tôi thấy sợnữa. Không còn nữa. Thật kỳ cục, tôi thấy an toàn khi biết mình ở bên cạnh Patch.“Nếu cậu đi hết một vòng mà không la hét, mình sẽ bảo thầy đổi chỗ cho bọnmình ...

Tài liệu được xem nhiều: