Danh mục

Vì sao anh ế

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 173.22 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vì sao con ế… Không có Bụt nào hỏi anh câu đó, em ạ. Chỉ có mẹ anh vẫn thường bảo vậy, mỗi lần anh về quê. Chỉ có ba anh vẫn thường nói vậy, mỗi khi anh chạm mặt. Chỉ có bạn bè anh trêu vậy, mỗi khi thấy anh ngồi cà lơ phất phơ trên phố.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vì sao anh ế Vì sao anh ếVì sao con ế… Không có Bụt nào hỏi anh câu đó, em ạ. Chỉ có mẹ anhvẫn thường bảo vậy, mỗi lần anh về quê. Chỉ có ba anh vẫn thường nóivậy, mỗi khi anh chạm mặt. Chỉ có bạn bè anh trêu vậy, mỗi khi thấyanh ngồi cà lơ phất phơ trên phố. Vì sao anh ế… Tình thiệt, anh cũngkhông có câu trả lời. Anh chỉ biết ba mươi tuổi, cái độ “Tam thập nhilập” rồi, mà vẫn sáng đến cơ quan, tối mịt mò về. Đời sống anh buồn tẻquá. Không lẽ giờ đây, anh phải học cách hận chính mình?1. Phụ nữ tử tế thì đã có chồng... Tính anh lại không trăng hoa, hỏi làmsao mà anh không ế.Đã không trăng hoa, lại còn nghèo. Em nghĩ, có đau không. Điều này,giống như khi anh nói ấy. Đã ế bày đặt thất tình.Ờ, ế là ế, đã ế thì sao mà thất tình. Ngặt nỗi, anh ẩm ương. Nắng khôngưa, mưa không chịu, ghét gió, kị sương. Lắm lúc, anh chán anh đến tậnchân tóc.Lần thất tình đầu tiên, là tại anh cả tin.Em bảo, em không cần đại gia. Anh nghe mừng quýnh quáng, vội vã ủicái áo sơ mi đẹp nhất, giặt cái quần kaki lành lặn nhất, đánh lại đôi giàyđàng hoàng nhất, lau chùi cái xe đạp còn mới nhất... để lò dò đến bấmchuông nhà em.Gặp em, anh hãnh diện, mắt ngước cao, cổ thẳng đứng, vỗ ngực nói rấtchỉn chu: “Anh không phải là đại gia. Em làm bạn gái anh, nhé”.Thay vì đáp lời, em nhấc máy điện thoại, gọi cho ai đó. Anh nghe loángthoáng: “Hình như, chỗ của bác sĩ vừa để xổng một bệnh nhân”. Ngheđến đó, anh nhanh chóng quay đầu xe phóng thẳng.Lần thất tình thứ hai, là tại anh ngây thơ.Em trần tình: “Có đại gia, dám bỏ hai mươi nghìn đô la để gặp mặt tui.Mà tui không thèm gặp. Tui cần người đàn ông chân chính”.Tinh sương anh đã thức dậy. Đánh răng tám lần, xin thằng bạn chia nướcsúc miệng có vị bạc hà, ngậm vào phun ra tổng cộng mười bốn lần, đứngtrước gương đúng một trăm mười hai phút, thay đổi kiểu tóc bằng gelmười sáu lần. Sau khi thấy mình trông tàm tạm được, đã là giữa trưa.Anh rút kinh nghiệm, không đi xe đạp, anh tính đi xe ôm đến nhà em.Nhưng nghĩ, đi xe ôm phải đội nón bảo hiểm, có thể làm hư tóc. Nênanh đành đi bộ.Đứng trước cửa căn nhà xinh xinh ấy, tim anh đập nhanh như dân chơibài, dồn hết tiền vào canh bạc cuối.Anh ấn chuông, em mở cổng.Anh ưỡn ngực, nói nghiêm trang: “Thưa em, anh là đàn ông chân chính.Anh chơi thể thao từ nhỏ, luôn ý thức giữ gìn. Chân anh chưa bị chấnthương lần nào, hai cái còn nguyên vẹn cả. Đó là ý thứ nhất”.“Ý kế tiếp. Bạn bè anh khẳng định, anh là đàn ông 100%. Anh đảm bảovới em, anh là giống đực tuyệt đối. Anh hoàn toàn nam tính, không hềpha trộn chút nữ tính nào”.“Liệu, với bấy nhiêu yếu tố, em có bằng lòng làm bạn gái anh không?”,anh nói dứt câu, vừa thở hổn hển lòng đầy hy vọng.Ngờ đâu, em ngoảnh đầu về phía sau, giọng lạnh tanh: “Người đâu, thảchó”.Anh lại chạy dài.2. Lần thất tình thứ ba, tại anh nhiều chuyện. Em nói: “Tui thích traiViệt”. Anh đã suy nghĩ rất lâu trước khi đến gặp em, sau hai lần thất bại.Thế nhưng, cái tật cố hữu của anh vẫn là, không có thói quen nghi ngờphụ nữ. Nhất là phụ nữ đẹp.Anh gọi điện thoại về quê, hỏi mẹ: “Mẹ ơi, dòng họ của mình thuần Việtphải không?”. “Con yên tâm. Ai đi Tây đi Tàu, mẹ không biết, chứ từđời ông cố ông sơ nhà mình chỉ ở Việt Nam”, mẹ anh trả lời.Anh lại gọi hỏi ba: “Ba ơi, nhà mình có ai từng xuất ngoại không?”. “Banghe người già kể lại. Lần đi xa nhất của ông con là đến Hà Nội. Con cứyên tâm”, ba anh đáp vậy.Vẫn không an lòng, người già hay nhầm lẫn. Anh lại lo sợ em phiềnlòng.Anh xin nghỉ việc cơ quan hai ngày, về quê lục lại gia phả. Gia phả minhchứng ba mẹ anh không nhớ nhầm.Minh họa: Lê PhươngAnh lên Cơ quan Công an, mấy anh công an xã nhìn anh như nhìn vậtthể lạ: “A, cái thằng. Nghe nói mày lên Sài Gòn học đại học, trở thànhcử nhân rồi đi viết báo. Giờ về quê hỏi có phải là người Việt hay không,mày có bệnh hả mày?”. Với anh, đó là một lời khẳng định.Lần này, anh vững tâm đến nhà em.Anh bấm chuông, lại em mở cổng.“Thưa em, anh đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, đứng không đổi dântộc. Đây là chứng minh nhân dân của anh, bản gốc. Em cứ thoải máixem xét, dùng đèn chiếu hoặc lục tàng thư, tùy ý thích. Anh chỉ muốnkhẳng định với em là, anh đích thị trai Việt. Em có quẳng anh khắp bốnbiển năm châu, cùng trời cuối đất thì anh cũng không thể biến thành traiNa Uy, trai Đức, trai Anh, trai Thụy Sĩ, trai Hàn Quốc, trai Nhật Bản,trai Singapore... được”.“Thưa em, em đã yên tâm làm bạn gái anh chưa?”, anh hồ hởi.Em không thả chó, em không gọi bệnh viện tâm thần. Em chỉ trả lời anh,như gần như xa, thỏ thẻ vừa đủ nghe: “Em biết anh làtrai Việt. Nhìn cái loại của anh thì không thể là trai nào khác được.Nhưng anh ơi, em thích trai Việt, mà trai Việt ấy phải ở Tây, anh ạ. Anhvề mua thuốc ngủ uống để mơ đi, anh nhé”.Anh lại buồn bã bước đi.Lần thất tình thứ tư, tại anh xí xởn.Em nói: “Tui xin lỗi. Hãy cho tui một cơ hội”.Trước khi đến gặp em, anh đã phác thảo một cái mà người ta hay gọi làtâm ...

Tài liệu được xem nhiều: