Danh mục

Bác Sĩ riêng của Mao - Chương 8

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 161.98 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chương 8Giữa tháng sáu 1955 người ta gọi tôi vào Bắc Đới Hà, thành phố nghỉ ngơi ở vịnh Bắc Hải Văn. Lãnh đạo cao cấp đảng thường đến đay tránh cơn nóng Bắc Kinh. Mao cùng đoàn tùy tùng vừa rời đây vài ngày trước đây. Đi cùng ông có bác sĩ Châu Thế Đào, người trước khi tôi thay. Tôi vẫn còn là giám đốc bệnh viện Trung Nam Hải và chưa có lượt nào du lịch cùng với Mao. Cuộc gọi bất ngờ này nghĩa là có một cái gì đó nghiêm trọng. Tôi ngồi trên đoàn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bác Sĩ riêng của Mao - Chương 8 Chương 8Giữa tháng sáu 1955 người ta gọi tôi vào Bắc Đới Hà, thành phố nghỉ ngơi ở vịnhBắc Hải Văn. Lãnh đạo cao cấp đảng thường đến đay tránh cơn nóng Bắc Kinh.Mao cùng đoàn tùy tùng vừa rời đây vài ngày trước đây. Đi cùng ông có bác sĩChâu Thế Đào, người trước khi tôi thay. Tôi vẫn còn là giám đốc bệnh viện TrungNam Hải và chưa có lượt nào du lịch cùng với Mao. Cuộc gọi bất ngờ này nghĩa làcó một cái gì đó nghiêm trọng.Tôi ngồi trên đoàn tàu đặc biệt chạy hàng ngày giữa Bắc Kinh và Bắc Đới Hà,vàtrong ngày ấy tôi đã đến nơi.Tôi được nói lại là Mao đêm qua ngủ không ngon giấc, sớm nay đột nhiên quyếtđịnh ra biển bơi. Các vệ sĩ can ông đừng làm cuộc phiêu lưu dại dột này. Vấn đề ởchỗ đêm nay ở Bắc Đới Hà có giông, và biển có sóng lớn, gió to. Sáng nay gió đãbắt đầu mạnh lên và biển rất không hiền hoà. Các vệ sĩ sợ Mao chết đuối. NhưngMao cứ khăng khăng giữ ý định và ra biển. Theo sau ông là các vệ sĩ vẻ mặt buồnrầu.Bảo vệ cầu cứu Uông Đông Hưng, và Uông cũng ra biển để can Mao. Nhưng Chủtịch, chẳng để ý đến lời khuyên của ai cả, nhảy xuống nước và bơi một cách dứtkhoát trên biển. Các vệ sĩ phải bơi theo sát ông. Uông Đông Hưng thất vọng. Nếuxảy ra chuyện không may với Mao, ông phải chịu trách nhiệm. Ông gọi La ThụyKhanh và Chu Ân Lai để họ trút trách nhiệm tính mạng Mao lên đầu họ. Chukhông biết làm thế nào, ngay lập tức thông báo cho cấp trên là Lưu Thiếu Kỳ,nhân vật thứ hai sau Mao, tin rằng Lưu Thiếu Kỳ có thể khuyên Mao không liềumạng nữa. Lưu từ chối can thiệp. Ông là người khôn ngoan và kín đáo và quyếtđịnh để Mao muốn làm gì thì làm.Trên bờ có Giang Thanh và bác sĩ Chu. Sự bình tĩnh của bác sĩ Chu làm bà vợMao chưa hết lo. Bác sĩ Chu là người nhút nhát, tuổi chừng 50.Giang Thanh nói:- Chủ tịch đang vật lộn với sóng biển, và nếu cái gì đó xảy ra với ông ấy, thì đồngchí sẽ làm gì? Đứng nhìn thôi à?Tuy nhiên bác sĩ Chu thậm chí còn không biết bơi.Hai người lính giúp Chu xuống chiếc xuồng nhỏ để ông có thể lại gần Mao.Nhưng họ lại không biết điều khiển xuồng, và xuồng chao đảo trên sóng trông nhưchiếc lá. Bác sĩ rất hốt hoảng. Khi Mao bắt đầu quay về bờ, thì chiếc xuồng củabác sĩ vẫn còn lắc lư trên sóng. Bác sĩ Chu, nét mặt sợ hãi cuối cùng cũng cập bờ,lảo đảo rời khoang thuyền. Giang Thanh nhìn ông với vẻ mặt căm thù. Chính thờiđiểm ấy, bà ta cho gọi tôi.Mao quẳng cái nhìn vào Uông Đông Hưng, thét lên:- Anh là thằng khốn nạn và đểu giả. Anh cần phải biết tôi có thể bơi trên biểntrong thời tiết như thế này. Nhưng anh không những cản tôi, mà còn gọi các đồngchí lãnh đạo khác nhờ giúp!Uông Đông Hưng và La Thụy Khanh luôn luôn dưới sự che chở của Mao. Họphục vụ Mao một cách tin cẩn và trung thành, nhưng họ cũng nằm trong hoàncảnh phức tạp. Họ chịu trách nhiệm sinh mạng của Chủ tịch. Nếu ông bị chết đuốithì không ai nhớ đến sự trung thành của họ hoặc là họ cố gắng ngăn cản lãnh tụ,nhưng ông lại không nghe. Không những mất chức mà còn mất đầu như chơi.Tất cả những hành động của họ, Mao nhìn nhận như là chuyện xâm phạm vào tựdo của ông, các ủy viên Bộ chính trị khác cũng muốn kiềm chế ông. Không ai cóthể bẻ gẫy được ý thích của ông, ông nhanh hiểu những ai có ý làm điều này.Vụ việc ở Bắc Đới Hà ảnh hưởng mạnh tới mối quan hệ của Mao đối với UôngĐông Hưng và La Thụy Khanh. Sự giận dữ của Mao trong quan hệ với họ đượctích dần từng năm và cuối cùng làm giảm lòng tin của ông.Sự kiện trên liên quan đến tôi. Bác sĩ Chu chuyển sang công việc khác và ông lãnhđạo bệnh viện Bắc Kinh, còn tôi chính thức trở thành bác sĩ riêng của Mao. Côngviệc của tôi là điều trị, phòng ngừa bệnh và kiểm tra trạng thái sức khoẻỷ của Mao.Trong bất kỳ sự không vừa lòng nào của Chủ tịch toii sẽ có lỗi. Kể từ đây khôngnhững công việc mà còn tính mạng của tôi phụ thuộc vào điều là tôi sẽ chú ý đếnsức khoẻ Mao bao nhiêu. Vì thế tôi cần luôn luôn cạnh với Mao, để nghiên cứucặn kẽ cơ thể ông ta.Sau khi Chủ tịch từ Bắc Đới Hà về, tôi gặp ông hàng ngày. Nguyên nhân chủ yếulà bài học tiếng Anh. Tôi đi cùng Mao khắp nơi, ở cả Bắc Kinh, và ở cả các tỉnh.Tôi cần phải khám tổng thể Chủ tịch.Điều này giúp tôi đoán trước căn bệnh tương lai khi tuổi tác ông tăng lên. Ngoài ra,khám tổng thể để giải thích nguyên nhân hàm lượng tăng cao mỡ trong máu. Tôibiết điều này khi xem y bạ của ông. Hai năm lại đây chỉ số này của Mao vượt quáquy định gần 1,5 lần. Chủ tịch bị thiệt hại do viêm nhiễm kinh niên thể nhẹ, và tôicần phải là giải thích nguyên nhân.Tôi không muốn kể cho Mao điều này. Ông tự hào về sức khoẻ và thể lực củamình, và tự cảm thấy căn bệnh thừa mỡ nào đấy. Ông không thích gọi bác sĩ. Năm1951 một nhóm bác sĩ giỏi Liên-xô đã khám ông. Do bị thăm bệnh, phân tích vàhỏi han quá nhiều, Mao mất hết kiên nhẫn và bỏ dở việc khám..Tôi quay lại bài học tiếng Anh. Chúng tôi đọc tác phẩm Ăng-ghen Chủ nghĩa xãhội: từ ảo tưởng đến khoa học. Tại thời điểm này tôi quyết định tế nhị đặt vấn đ ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: