Bán đảo Ả rậpEisenhower và 2 ông vua Ả rập ( chương 16 ) Chính sách Eisenhower Eisenhower mừng được tái cử nhưng buồn vì đã thua Nga một keo khá nặng, thua Nga mà chính là thua Nasser vì trong vụ kênh Suez, Nasser hoàn toàn chủ động, không thể bảo là ông ta bị Nga giật dây được. Chỉ tại Anh, Pháp hết. Sau chiến tranh độc lập của Israel, ngày 25.5.1950 họ đã cùng cam kết với Mỹ không giúp riêng Ả Rập hay Israel, hễ hai bên hỏi mua khí giới thì cả Mỹ, Anh, Pháp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bán đảo Ả rập phần 16Bán đảo Ả rậpEisenhower và 2 ông vua Ả rập ( chương 16 )Chính sách EisenhowerEisenhower mừng được tái cử nhưng buồn vì đã thua Nga một keo khá nặng,thua Nga mà chính là thua Nasser vì trong vụ kênh Suez, Nasser hoàn toànchủ động, không thể bảo là ông ta bị Nga giật dây được. Chỉ tại Anh, Pháphết. Sau chiến tranh độc lập của Israel, ngày 25.5.1950 họ đã cùng cam kếtvới Mỹ không giúp riêng Ả Rập hay Israel, hễ hai bên hỏi mua khí giới thìcả Mỹ, Anh, Pháp cùng xét chung với nhau, giữ cái thế quân bình giữa ẢRập và Israel để không bên nào lấn bên nào được. Vậy mà họ âm mưu vớiIsrael để xâm lăng Ai Cập thì còn tin cậy gì bọn đó được nữa. Lời cam kếttrước coi như bỏ, từ nay Mỹ phải hoạt động một mình.Nhưng hoạt động gì được khi bị đủ các điều lệ trong hiến pháp bó buộc? CoiThống chế Nga Boulganine kìa, mạnh bạo gửi tối hậu thư cho Anh, Pháp,Israel mà chẳng cần hỏi ai cả; may mà Anh, Pháp biết điều, ngừng lại tứcthì, nếu không Boulganine có thể chỉ bàn sơ qua với ủy ban tối cao Xô Viếtrồi phóng hỏa tiễn xuống London, Paris và xảy ra Thế chiến thứ ba nữa. Cáckỹ thuật gia lo tăng gia tốc độ của phi cơ, chiến hạm để làm gì; khi mà hiếnpháp không cho phép nhà cầm quyền quyết định mau lẹ? Có khác gì mộtmặt chắp cho đôi cánh, mặt khác cột nó lại không?Đó là cái nhược điểm lớn của Mỹ mà ông quyết tâm cải thiện. Ông bảo mấycộng sự viên của ông thảo trong 48 giờ một dự án mà ông gọi là Chính sáchEisenhower để xin lưỡng viện tăng quyền hạn và ngân sách cho ông.Đại ý ông bảo miền Tây Á và Trung Á đã đột nhiên bước vào một giai đoạnmới rất nguy kịch. Không thể để cho những Thánh địa ở đó lọt vào tay mộtcường quốc duy vật và vô thần được. Hoa Kỳ phải hợp tác với những quốcgia nào ở đó muốn mở mang kinh tế và giữ vững nền độc lập của mình. Hễcác quốc gia đó bị một quốc gia nào thân Nga uy hiếp, mà xin Hoa Kỳ giúpđỡ thì Hoa Kỳ sẽ gửi quân đội tới liền. Muốn vậy, ông xin được quyền dùngbinh lực và dùng một ngân khoản tối đa là hai trăm triệu Mỹ kim mà khỏiphải hỏi trước ý kiến của lưỡng viện.Lưỡng viện chấp thuận chính sách của ông và ông bắt tay vào việc liền.Nên liên kết với quốc gia nào trước? Chẳng còn nghi ngờ gì nữa: quốcvương Saud xứ Arabie Saudi là người đáng tin cậy hơn cả.Từ thời Ibn Séoud, cha của Saud, xứ đó vẫn là đồng minh của Mỹ. Công tyMỹ Aramco mỗi ngày nộp cho Ibn Séoud rồi Saud một tỷ quan Pháp cũ.Saud nhờ có nhiều tiền như vậy đã thành một nhà đại tư bản, phản ứng cũnggiống phản ứng của Mỹ, ghét Nasser lắm, cho Nasser là tên chuyên môn gâyrối, Le Caire là cái lò đào tạo cán bộ rồi phái đi gây rối khắp các nước ẢRập, là chỗ chứa chấp bọn cách mạng của các nước khác, như Rashid Alicủa Iraq[42], Abd-El-Krim của Maroc, Salah ben Youssef của Tunisi,Aboulnis và tướng Abou Nuwar của Jordani... Nhất là ông ta không thể thathứ Nasser chỉ bằng tuổi con cả của ông mà dám vượt mặt ông trong hộinghị các đại diện Hồi giáo ở La Mecque năm 1954[43], dùng La Mecquelàm chỗ để tuyên truyền chính sách thống nhất và trung lập. Sau vụ kênhSuez, hào quang Nasser lấn át cả Saud đến nỗi dân chúng Rhyad (kinh đô ẢRập Saudi) quên cả ông mà chạy theo hoan hô Nasser. Saud căm lắm.Eisenhower không thể kiếm được một đồng minh nào tốt hơn ông ta, mặcdầu uy tín ông ta so với tiên vương của ông ta là Ibn Séoud thì kém nhiềuđấy.Vua Saud và em FaycalHồi ông ta kế vị cha (1954), trong nước có một nhóm không bằng lòng vàngười ta đã ngại có một cuộc đổ máu trước ngai vàng, may mà tránh được.Có một ngai vàng mà có tới ba mươi lăm ông hoàng, mà luật lệ ở Ả Rập lạirắc rối lắm. Quyền có thể trao cho người con lớn, nhưng các thân hào trongnước cũng có thể để cử người nắm quyền, mà kẻ nào mạnh nhất cũng có thểgiành quyền về mình được. Saud được cha cho kế vị, nhưng em của Saud làFayçal[44] mới là người được lòng các thân hào hơn cả vì Fayçal có tinhthần tiến bộ, hiểu các vấn đề của thời đại hơn, ăn nói hoạt bát, nhã nhặn hơn,còn Saud tuy can đảm, oai nghiêm nhưng xa xỉ vô độ, quá cách biệt với dân,đúng là hạng vua Ả Rập thời cổ, cổ tới nỗi ông ta cấm nhập cảng máy hát,phim hát bóng và cả máy ảnh nữa.Saud hiểu tình thế đó, nên xử với Fayçal rất khéo, giao cho Fayçal việcnước, tự lãnh các việc tôn giáo, lại hứa khi mình chết sẽ truyền ngôi choFayçal là em, chứ không cho con. Fayçal cúi đầu mỉm cười thề tận trung vớianh, đảm nhiệm hết việc ngoại giao và một phần việc nội trị, để cho anh loxây cất cung điện, thánh đường La Mecque. Sự xa xỉ của Saud không thểtưởng tượng được: ông muốn Rhyad thành một Versailles, Le Mecque thànhmột Rome cộng với Byzance. Một tỷ quan mỗi ngày không đủ cho ông tiêu,ông tiêu non số thuế Aramco phải nộp ông, rồi ông vay thêm của Mỹ.Sự thực ông cũng làm được vài việc ích cho quốc dân: mở đường sá (cho xehơi ông chạy nhưng dân cũng được đi nhờ) và đào nhiều giếng nước để pháttriển canh nông. Ông bảo: Tiên vương là vua dầu lửa, thì Trẫm sẽ là vuaNước. Sự thực ông ta chỉ đáng là vua Cung điệ ...