Danh mục

Bán đảo Ả rập phần 17

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 200.27 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bán đảo Ả rậpLiên minh Ả rập vs khối Cộng hòa Ả rập thống nhất ( chương 17 ) Vua Hussein Hussein xiêu xiêu vì ham viện trợ của Mỹ lắm; nhưng chưa dám dứt khoát vì tình thế cực khó khăn, theo Mỹ thì có thể trong nước sinh loạn mất. Tội nghiệp cho cái xứ Jordani. Nó còn điêu đứng gấp mười cái nước Đằng thời Xuân Thu bên Trung Quốc. Đằng chỉ bị hai nước Tề, Sở ép hai bên. Jordani bị ép cả bốn mặt: Syrie ở bắc, Iraq ở đông, Ả Rập Saudi ở đông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bán đảo Ả rập phần 17Bán đảo Ả rậpLiên minh Ả rập vs khối Cộng hòa Ả rập thống nhất ( chương 17 )Vua HusseinHussein xiêu xiêu vì ham viện trợ của Mỹ lắm; nhưng chưa dám dứt khoát vìtình thế cực khó khăn, theo Mỹ thì có thể trong nước sinh loạn mất.Tội nghiệp cho cái xứ Jordani. Nó còn điêu đứng gấp mười cái nước Đằngthời Xuân Thu bên Trung Quốc. Đằng chỉ bị hai nước Tề, Sở ép hai bên.Jordani bị ép cả bốn mặt: Syrie ở bắc, Iraq ở đông, Ả Rập Saudi ở đông vànam, Israel ở tây, luôn luôn bị nước này hay nước khác lôi kéo. Lại bị ảnhhưởng nặng của Anh, muốn thoát ra cũng không được. Anh sẽ cúp viện trợ(một triệu Anh bảng mỗi tháng). Khổ nhất là chính trong nước có hai phechống đối nhau kịch liệt, cho nên có người đã gọi Jordani là một vươngquốc Schyzophénique. Một bộ óc schyzophénique có hai lá óc phản nhau,một lá vui thì một lá buồn, một lá muốn làm việc thì một lá muốn ngủ... Cácnhà bác học giảng vậy thì hay vậy chứ tôi chưa thấy ai mắc cái bệnh kỳ cụcđó. Để độc giả hiểu rõ cái khổ tâm của vua Hussein xứ Jordani, tôi xin nhắcqua lại nguyên ủy từ sau Thế chiến thứ nhất.Thâm hiểm độc ác như thực dân Anh là cùng cực. Chúng ta còn nhớ năm1915 Lawrence hô hào cha con Hussein (giòng Hachémite) nổi dậy đánhThổ, hết chiến tranh, Anh sẽ cho Ả Rập độc lập. Hussein có bốn người contrai: con cả là Ali, rồi tới Abdallah, Fayçal, người con út vô danh. Fayçalđược Lawrence quý trọng hơn cả, đem quân vào chiếm được Damas (Syrie)năm 1918[47].Hết chiến tranh, Anh nuốt lời hứa, chia Syrie cho Pháp, Pháp đuổi Fayçal rakhỏi Damas. Hussein, Lawrence chửi Anh không biết bao nhiêu. Sau Anhđược Hội Vạn Quốc cho ủy trị Palestine, Iraq, Transjordanie; để an ủi chacon Hussein, Anh cho Fayçal (trong sử gọi là Fayçal I) làm vua Iraq vàAbdallah làm vua Transjordanie; Ali ở Médine và La Mecque với cha.Transjordanie là một xứ nghèo khổ, hai phần ba là cát, không trồng trọt đượcgì cả, dân số hồi năm 1919 độ 300.000 - 400.000, làm biếng mà thô bạo.Vậy mà Abdallah cũng chịu nhận, làm cho cha nổi quạu từ La Mecque lạiAmman (kinh đô Transjordanie) sỉ vả thậm tệ. Anh phái một sỹ quan,Glubb, tới làm cố vấn quân sự, mỗi tháng cấp cho Abdallah một triệu bảngvà Abdallah hoàn toàn làm tay sai cho Anh.Sau chiến tranh với Israel năm 1949, Transjordanie được thêm một miếngcủa Palestine, phía đông con sông Jourdain, tên nước đổi thành Jordani.Thêm đất, thêm 600.000 dân Palestine nữa, mà chỉ thêm khổ cho Abdallah.Vì 600.000 dân tản cư đó, tiến bộ hơn thần dân của Badallah, lại bất mãn,chỉ đòi gây chiến với Israel để hồi hương, thành thử trong nước có hai phechống đối nhau: phe thổ dân cố cựu, lạc hậu, bảo thủ, rất trung với vua, vàphe tản cư có tinh thần tự do, sau này thân Nasser.Năm 1951, Abdallah không biết có do Anh xúi hay không, muốn thươngthuyết ngầm với Israel, nên bị ám sát ở Jérusalem. Con trai ông ta, Tallal, rấtghét Anh, Anh cúp viện trợ, rồi đưa qua Thụy sỹ giam một nơi, bảo là mắcbệnh thần kinh. Con trai Tallal, tên là Hussein[48], mười sáu tuổi, phải mụckích cảnh ông nội bị ám sát, chính mình cũng suýt toi mạng (may mà viênđạn sướt qua nút áo, không vào ngực), năm sau, 1952, mười bảy tuổi lênngôi vua. Một thiếu niên chỉ ham lau chùi xe hơi cho láng bóng và lái xe đuachạy bạt mạng, mà phải từ giã trường võ bị Sandhurst (bên Anh) về trị dânmột nước nghèo nàn, chia rẽ, luôn luôn bất an, thì còn làm được cái gì nữa.Thống nhất Ả Rập ư? Viển vông quá. Hãy lo cái việc đoàn kết quốc dân, chohai lá óc nó khỏi chống đối nhau kia đã. Liên kết với các nước láng giềngthì không khác gì tự tử. Ai Cập, Syrie, Iraq, Ả Rập Saudi sẽ nuốt Jordanimột cái một. Biên giới cứ thẳng băng mấy trăm cây số chẳng theo địa hìnhđịa thế gì cả thì làm sao mà chống đỡ? Tháng tháng phải ngửa tay xin tiềnAnh - Anh cúp thì xin Ai Cập hoặc Ả Rập Saudi - tiền đó vừa đủ nuôi quânđội. Tiết kiệm từng đồng, mà cũng vẫn hụt. Làm gì có cung điện; chỉ có mộtbiệt thự như một biệt thự trung bình ở Sài gòn. Nhưng có cả chục chiếc xehơi Hoa Kỳ kiểu mới nhất của Anh, Mỹ và Saud cho. Xong việc nước rồi thìlái xe như bay. Ít nhất cũng được cái vui đó.Giá cứ để mặc cho quốc gia đó sống theo lối trung cổ, đừng ai động gì tới,dân cày ruộng lấy mà ăn, cất chòi lấy mà ở thì có lẽ cả vua lẫn tôi có thểsướng đấy. Khốn nỗi ở thời đại văn minh này, không ai cho phép mình sốngtheo Lão Tử hay theo Thoreau. Người ta bắt phải sống theo người ta. Thiếutiền thì người ta viện trợ cho mà! Chính cái sự viện trợ đó mới là độc địa! Aimà viện trợ nhiều cho được? Chỉ cho vừa đủ sống, sống một cách nô lệ, rồiphải làm cái đê ngăn sự bành trước của Israel, làm cái việc che chở nhữngmỏ dầu lửa của Anh ở Iraq, làm bức tường ngăn Ai Cập với Syrie, ngăn AiCập với Iraq. Bấy nhiêu nhiệm vụ trút lên vai chàng Hussein mười bảy tuổi(dĩ nhiên là có một thân vương làm phụ chính). Cho nên Jordani lúc nàocũng như một thùng thuốc súng. Năm 1962, Hussein viết một cuốn dịch ratiếng Pháp nhan đề là Il est dit ficile d ...

Tài liệu được xem nhiều: