Danh mục

Càn Long Du Giang Nam - Hồi 10

Số trang: 24      Loại file: pdf      Dung lượng: 153.47 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vua có ý qua Trấn Giang du ngoạn nên noi theo đại lộ thẳng đến, đi đặng nữa ngày, hỏi thầm kẻ thổ nhơn thì thổ nhơn nói : - Phía trước đây là Lâm thành, còn phía đàng kia là Trấn Giang, như muốn qua Trấn Giang thì noi theo đàng cũ trở lại mới nhằm. Khi ấy vua và Nhựt Thanh mới hay mình đi lạc thì nói : - Vậy thì thẳng đến Lâm thành chơi một chuyến cho biết, rồi sẽ trở lại Trấn Giang. Khi tính rồi liền thẳng đến Lâm thành. (Nguyên xứ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Càn Long Du Giang Nam - Hồi 10 Càn Long Du Giang Nam Hồi 10 Miễu Quan đế , Ngộ Xuân diễn võ Chùa Thạch Liên, Hòa thượng dâm ô Vua có ý qua Trấn Giang du ngoạn nên noi theo đại lộ thẳng đến, điđặng nữa ngày, hỏi thầm kẻ thổ nhơn thì thổ nhơn nói : - Phía trước đây là Lâm thành, còn phía đàng kia là Trấn Giang, nhưmuốn qua Trấn Giang thì noi theo đàng cũ trở lại mới nhằm. Khi ấy vua và Nhựt Thanh mới hay mình đi lạc thì nói : - Vậy thì thẳng đến Lâm thành chơi một chuyến cho biết, rồi sẽ trở lạiTrấn Giang. Khi tính rồi liền thẳng đến Lâm thành. (Nguyên xứ nầy còn thuộc vềTrung châu, ai muốn đến Nam kinh cũng phải noi theo đường nầy mà đi,nên xe ngựa , kiệu, võng qua lại đầy đường, tuy không bằng Châu Tiên trấn,song cũng hơn mấy xứ kia). Dọc dàng phong cảnh đẹp xinh, ngày đi đêm nghĩ, hai ngày mới tớiLâm thành, thấy đường sá rất nhiều, chợ buôn đông đảo, phố phường tềchĩnh , khi trời vừa tối vua và Nhựt Thanh vào tiệm nghĩ. Rạng ngày thức dậy rửa mặt, chải gỡ thay quần áo, rồi hỏi thăm chủtiệm các nẻo đường đặng đi chơi, chủ tiệm chỉ vẻ đành rành, vua và NhựtThanh dời gót ra đi. Ðây nói về Ðương Thọ Xuân, người tĩnh Phước Kiến, làm chứcLưỡng Quảng Tổng đốc, khi trước thi đậu Lưỡng bảng tấn sĩ, làm quanthanh liêm, cẩn thận thương dân như con, danh thơm đồn dậy đế đô, ngườiđều kính phục , quan đại thần nầy có một người em ruột tên là Ngộ Xuân,không ham học thi thơ, bõ văn chuyên lo nghề võ , tánh hay kết bạn cùnganh hùng hào kiệt bốn phương, lại học được thập bát ban võ nghệ , mỗi mónđều thông, còn việc mạnh thì ít kẻ bị kịp, tánh ham cờ bạc không lo việc làmăn, xài phí lớn, làm tiêu điều sự nghiệp, bị anh quở trách, nên lánh mình lưulạc nổi trôi xứ người, không nghề làm ăn nên phải mải võ kiếm tiền chi độ. Ngày kia đi đến Lâm thành nhằm tiết khí ôn bòa, thì Ngộ Xuân tựu lạimột bọn mải võ, lộng quyền trước miếu Quan Vỏ đặng cầu những người coitư trợ ít nhiều . Thiệt là tội nghiệp cho Ngộ Xuân là con nhà quan xuất thântrôi nổi giang hồ không hiểu thói tục xứ người , nên không đến ra mắt kẻ hàokiệt trong xứ nầy. Vì vậy , nên lên khi Ngộ Xuân mải võ lộng quyền, thiênhạ coi thì đông, mà không ai tư trợ ít nhiều gì, là bởi xứ nầy có một ngườixưng là Tiểu bá vương tên là Ðoàn Ðức, tánh tình hung bạo tật đố ngườihiền ; thấy Ngộ Xuân đến xứ mình mải võ tự thị tài năng không thèm đếmxỉa gì đến va, nên xúi mấy người coi đừng cho tiền, những người đứng coiđều sợ oai thế Ðoàn Ðức nên không ai dám cho hết, coi thì biết khen hay ,mà tiền thì không lọi . Khi Ngộ Xuân ráng sức bình sanh lộng quyền thí võ mà không ai chotiền, nên ngừng lại thưa rằng : - Nay tôi tình cờ đến đây trong quới cảnh này , mải võ đặng xin cácông tư trợ ít nhiều chi độ hồ khẩu, xem ra các ông chẳng có ông nào hảo tâmthưởng kẻ thất thời, hay là các ông chê võ nghệ tôi sơ lược không ra gì, nêncác ông không khứng ban thưởng chăng ? Vậy có ông vào giỏi ra thử võcùng tôi ít hiệp đặng tôi học thêm. Khi ấy Ðoàn Ðức hét lớn lên mà nói : - Ngươi ở đâu đến xứ nầy mải võ lộng quờn rất nên vô lễ , một làchẳng biết thói tục xứ người, hai là chẳng đến cầu thân ra mắt với ta, nôl.không tiền xài, rất nên đáng kiếp, nay ngươi muốn thử quờn với ta ắt tínhmạng ngươi không còn . Khi Ngộ Xuân nghẹ h.ùl hl Iin lừ rằng : - Vì tôi là người ở tha hương đến, nên không hiểu thói tục , chẳng haynhơn huynh tên họ chi , xin nói cho tôi biết đặng xin lỗi . Ðoàn Ðức nạt rằng : - Trong cả và thiên hạ , ai không biết danh . Ta là Tiểu Bá vương tênlà Ðoàn Ðức , tại ngươi tự phụ tài năng, khi trong bổn trấn nầy vô nhơn , naygặp ta đây , ta đánh ngươi cho hư thân mang xấu cho bõ ghét . Nói rồi dùng huê quờn đánh tới một cách dữ tợn . (Nguyên Ðoàn Ðứclà một tay du côn đệ nhứt trong xứ này, hai tay sức manh cất nổi trăm cân ,nên ai mà bị va xuống một quờn thì không khi nào dậy nổi, khi Ngộ Xuânthấy Ðoàn Ðức huơi quờn đánh tới một cách dử tợn , Ngộ Xuân cũng khôngnáo động chút nào, liền né tránh qua một bên, lấy trái giơ ra gạt đở huê huờn, rồi chơn trái đá nghịch vào hông Ðoàn Ðức . Ðoàn Ðức đau quá văng ra xa vài thước, và té lăn xuống đất, ÐoànÐức mắc cỡ gượng gạo chổi dậy, liều mạng xông vào đánh một lần nữa . Ðang lúc ấy vụa và Nhựt Thanh đang đứng lộn trong đám đông coiNgộ Xuân múa quờn mãi võ , thấy tầi cao hơn chúng , tướng mạo khôi nhô,oai phuông lẩm lẩm, tiếng nói tợ chuông ngân , ăn nói lễ nghĩa, khi diễnquờn gần nữa ngày mà không ai cho tiền, vua thấy vậy thầm thương vừamuốn hỏi tên họ cho biết đặng tặng tiền lộ phí, làm ơn đặng phòng ngày saura giúp nước cho mình , chẳng dè thấy Ðoàn Ðức làm điều vô lễ , tật đố hiềnnăng. Khi ấy vua và Nhựt Thanh bước ra ngăn cản hai người rồi hỏi NgộXuân danh tánh là chi, xứ ở tại đâu đặng cho hai mươi lượng bạc làm phí lộ,còn Nhựt Thanh thì khuyên giải Ðoàn Ðức rằng : - Thiện hạ trong bốn biển thảy đều là anh em, phải quấy lấy tiếng nóicũng đũ, cần gì phải xâu xé cùng nhau mất điều hòa thuận , xin tưởng tìnhtôi, chớ hờn giận nhau nữa. Khi ấy Ðoàn Ðức bớt giận , song thấy có một người lạ mặt cho NgộXuân hai mươi lượng bạc thì cả giận trợn mắt nói : - Trong xứ Lâm thành này thảy đều sợ ta , duy có bọn bây tặng tiềncho nhau, làm thất thể diện ta , vậy bọn bây hãy coi ta. Rồi vụt chạy mất. Khi nói đó vua nghe cũng nổi giận, song nhẫn nhục dằn bớt tánh ý, vìvua hay làm náo động, bị sự hung hiểm đã năm ba phen, nên cười bõ quakhông thèm đem vào tai, rồi dắt Nhựt Thanh và Ngộ Xuân vào tiệm cao lâuăn uống đàm đạo chí khí người anh hùng , vua hỏi : - Sao chẳng đi đầu quan ra giúp nước đặng lập công danh, để chi trôinổi xứ người mà chịu điều cay đắng lắm vậy, khá tiếc, ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: