Danh mục

Dưới ánh bình minh

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 119.10 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Dương choàng tỉnh giấc. Anh vừa trải qua một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, anh bước vào thang máy, bấm lên tầng hai mươi nhưng chiếc thang máy lại rơi tọt xuống. Nó rơi mãi, rơi mãi, như thể đang đưa anh xuống địa ngục. Thế rồi anh tỉnh giấc. Anh không biết giấc mơ ấy có ý nghĩa gì không. Nó có thể là một điềm báo trước tương lai hoặc là sự phản ánh của những gì xảy ra trong hiện thực cuộc sống của anh bằng ngôn ngữ riêng của những giấc mơ, mà cũng có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dưới ánh bình minhDưới ánh bình minhDương choàng tỉnh giấc. Anh vừa trải qua một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, anhbước vào thang máy, bấm lên tầng hai mươi nhưng chiếc thang máy lại rơi tọtxuống. Nó rơi mãi, rơi mãi, như thể đang đưa anh xuống địa ngục. Thế rồi anh tỉnhgiấc. Anh không biết giấc mơ ấy có ý nghĩa gì không. Nó có thể là một điềm báotrước tương lai hoặc là sự phản ánh của những gì xảy ra trong hiện thực cuộc sốngcủa anh bằng ngôn ngữ riêng của những giấc mơ, mà cũng có thể chẳng có chút ýnghĩa gì. Dương cảm thấy mệt và nhức đầu, đôi mắt anh nặng trĩu, đêm qua anh lạiuống rượu. Anh ghét những giây phút này, lúc nào cũng thế, cái giây phút thức dậyvào buổi sáng. Anh là con người của ban đêm, của những buổi tiệc tùng. Khi mànđêm buông xuống, anh là con người tràn trề nhựa sống, tràn trề sức lực của tuổithanh xuân, là một ông hoàng lộng lẫy, nhưng khi ánh mặt trời hé ra, anh chỉ còn làcái xác tàn tạ, vật vờ, chỉ là một con đom đóm không tỏa sáng ban ngày. Dươngnhìn người con gái đang trần truồng nằm cạnh anh. Cô ta cũng giống như anh, bịánh bình minh tước đi vẻ đẹp lung linh lúc trước, phấn son nhạt màu, gương mặtđêm qua xinh đẹp là thế giờ cũng trở nên tầm thường. Hương thơm của cô đêm quakhiến anh ngây ngất thì giờ bỗng làm anh ngột ngạt. Chao ôi sao mà anh ghét cáiánh bình minh!Dương bước ra khỏi giường, mặc quần áo vào và đi xuống nhà. Ở đó anh gặp bácHuệ.- Sao hôm nay cậu dạy sớm thế?Dương coi đó là một câu chào và không thấy có lí do gì phải trả lời. Anh đáp lạibằng một câu không liên quan:- Bác Huệ à, lát nữa khi nào cô ta dậy bác mang đồ ăn sáng lên, rồi đưa tiền cho côta đi taxi về nhé.Anh lấy ví rút ra tờ năm trăm nghìn:- Đây bác đưa cho cô ta nhé.Người đàn bà giúp việc cầm lấy tiền và không hỏi gì thêm. Đây không phải là lầnđầu tiên bà làm việc này, bà đã quen với nó rồi. Dương hay dẫn các cô gái về nhàqua đêm, mỗi lần lại một cô khác. Nếu không tính đến chuyện đó thì anh là mộtcon người khá mẫu mực. Dương là người có tài, đã đạt được những thành côngnhất định trong sự nghiệp, lại không kiêu căng hợm mình như nhiều thiếu gia nhàgiàu khác, anh luôn đối xử tốt với mọi người, bất kể người đó có địa vị thấp kémthế nào, và đối với những kẻ bất tài mà cậy thế ức hiếp người khác, thì dù có giàusang đến đâu anh cũng nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Bạn bè Dương cũng thông cảmcho cái tính trăng hoa của anh vì anh đẹp trai, cao ráo, nhà giàu, lại hào hoa lịchthiệp, cô nào nhìn mà chẳng mê, mà anh thì cũng chẳng bị ràng buộc gì vì chưa lấyvợ mà cũng chẳng có người yêu. Thỉnh thoảng cũng có người khuyên anh nênkiếm một cô người yêu cho ổn định thì anh chỉ cười trừ rồi lảng sang chuyện khác.Bởi thế ai cũng nghĩ rằng Dương thích cuộc sống tự do và những mối tình trănggió…Dương ra khỏi nhà, dạo bước trên con đường ven hồ Tây. Dưới ánh bình minh, mặthồ khoác lên mình một tấm áo dịu dàng, tinh khôi. Những làn gió nhẹ như cuốn đihết những bụi bặm trong tâm hồn chàng thanh niên. Anh nhớ lại cái buổi sáng hômnào. Anh đã nắm tay người ấy dạo bước trên con đường này. Bàn tay ấy mới mềmmại và ấm áp làm sao. Ngày hôm đó anh đã nói với người ấy bao điều: nhữngchuyện thường ngày của anh, những thứ mà anh thích, những ước mơ của anh, rồicả những chuyện vu vơ như tại sao bầu trời lại màu xanh, tại sao những đám mâylại trôi được. Đó là những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Ánh mắt, lời nóidịu dàng mà Mai, tên người ấy, dành cho anh đã khiến anh hoàn toàn tin tưởng vàotình cảm của cô đối với anh. Điều anh cần chỉ là thời gian để vun đắp cho tình cảmấy. Nhưng anh đâu ngờ rằng Mai lại thay đổi nhanh như vậy. Thời gian chỉ càngkhiến cô thêm xa cách anh. Anh không còn thấy ánh mắt của Mai nhìn anh nhưngày trước. Thay vào đó là cái nhìn buồn bã, xa xôi. Dường như đi với anh côchẳng thấy vui nữa. Anh hoang mang nhưng vẫn hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại.Có những lúc cô đã thổi bùng lên niềm hi vọng ấy . Anh như người đang đi trêndây chênh vênh giữa sợ hãi và hi vọng. Rồi ngày lễ tình nhân, anh đem bó hoahồng đẹp lộng lẫy đến tặng cho cô. Anh thầm nhủ rằng chỉ có nó mới xứng với cô,mới xứng với tình yêu của anh dành cho cô. Cô mừng rỡ đón lấy bó hoa:- Ôi hoa đẹp quá. Cám ơn anh. Tại sao anh lại tặng hoa em thế?- Em ngốc thế, thế mà cũng không biết… Vì anh yêu em!- Thế ạ…Cô ngỡ ngàng nhìn anh như thể những biểu hiện bấy lâu nay của anh chưa đủ rõràng vậy. Anh cứ tưởng cô phải biết điều đó từ lâu rồi chứ. Anh nhìn cô say đắm,còn cô cứ mân mê ngắm những bông hoa. Hai người cứ thế lặng im chẳng nói gìnhưng trong lòng họ ngổn ngang bao nhiêu câu hỏi không lời đáp. Rồi cuối cùng,anh cũng phá vỡ sự im lặng:- Mai này, anh muốn hỏi em một điều?- Dạ?- Em có đồng ý làm người yêu anh không?Cô bối rối nhìn anh.- Để em suy nghĩ đã… Chuyện này bất ngờ quá.Anh hồi hộp đợi câu trả lời. Cuối cùng thì nó cũng đến.- Vâng, em đồng ý.Lúc đó anh s ...

Tài liệu được xem nhiều: