Gót sen ba tấc - Hồi thứ mười sáu
Số trang: 15
Loại file: pdf
Dung lượng: 172.13 KB
Lượt xem: 15
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Gần một tháng sau khi hội Triền Túc thảm bại, một người đàn bà gày gò từ trong thành tìm đến tô giới. Tay chị ta khoác cái tay nải nhỏ, chân đi đôi giầy vải to nhưng dáng đi thì vai rung, mộng vặn, người nhô về trước như người bó chân. Có vẻ chị ta đến tô giới lần đầu, mắt cứ ngó nghiêng những nhà gác kiểu tây chỗ tròn, chỗ nhọn, chỗ nghiêng, chỗ vẹo, chỗ thò thụt ra vào, cùng những ngựa tây, xe tây, đèn tây, ô tây, cờ tây, chó tây, người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gót sen ba tấc - Hồi thứ mười sáu Gót sen ba tấcHồi thứ mười sáuNhà số 37 đường cao sĩ đảGần một tháng sau khi hội Triền Túc thảm bại, một người đàn bà gày gò từtrong thành tìm đến tô giới. Tay chị ta khoác cái tay nải nhỏ, chân đi đôigiầy vải to nhưng dáng đi thì vai rung, mộng vặn, người nhô về trước nhưngười bó chân. Có vẻ chị ta đến tô giới lần đầu, mắt cứ ngó nghiêng nhữngnhà gác kiểu tây chỗ tròn, chỗ nhọn, chỗ nghiêng, chỗ vẹo, chỗ thò thụt ravào, cùng những ngựa tây, xe tây, đèn tây, ô tây, cờ tây, chó tây, người tây,rồi tiếng tây của người tây nói với nhau xí xa xí xô. Chị vừa tò mò lại hơi sợsệt. Đúng lúc đó có hai người ngoại quốc cao lớn đi tới, một người râu đỏquạnh, người kia râu đen nhánh. Họ vừa thấy chị thì nhìn sững vào chân chị,dùng tiếng Trung Quốc nửa mùa hỏi:- Cheng pó à? - Bốn con mắt xanh lè cùng lóe sáng.Người đàn bà vội vàng giơ một bên giầy to ra cho họ thấy, tỏ ý mình khôngbó chân. Hai người ngoại quốc nói liền mấy tiếng: Nao, nao, nao? (no)không biết định giở trò gì, rồi cứ lắc đầu nhún vai, ngoác mồm ra cười, đếnnỗi nhìn thấy được cả cổ họng của họ qua mớ râư đen, đỏ kia. Người đàn bàsợ quá lùi mãi lùi mãi, tưởng hai người đó định làm nhục chị. Không ngờ haingười ngoại quốc nói cái gì đó như bai, bai rồi ha hả cười bỏ đi. Ngườiđàn bà từ đó hết sức cẩn thận, hễ xa xa thấy bóng người ngoại quốc là lậptức tránh liền, thấy người Trung Quốc thì bước đến hỏi thăm đường phố.May không phải vòng vo nhiều lượt, chị tìm được đến nhà số 37 phố Cao SĩĐả. Cách cánh cửa song sắt rất rộng, lại cách một vườn hoa to, chị thấy mộttòa nhà tây trắng loát, sang trọng. Chị gọi cổng hai lần, bên trong có tiếngthưa, rồi một người đàn bà giúp việc chân to chạy ra, hai bàn chân bạchbạch nện xuống đá lát lối đi. Người ấy mở cổng ra, hỏi chị, trở vào báo vớichủ nhà rồi dẫn chị đi qua sân thơm ngát hoa vào một căn phòng lớn sángchoang. Khắp phòng là ngọc ngà là những đồ bầy biện kiểu tây, người khácmà thấy ắt ngẩn người ra nhìn. Nhưng người đàn bà này dường nhu khôngthèm nhìn, chẳng buồn ngắm. Đôi mắt như hai nòng súng bắn thỏ, ngay lậptức thấy Ngưu Tuấn Anh, hội trưởng hội Thiên Túc, rồi cứ thế mà nhằm vào.Lúc ấy Ngưu Tuấn Anh đang uể oải nằm tựa trên chiếc ghế mềm to tướng.Không biết hình người nương theo hình ghế hay hình ghế dựa vào hìnhngười mà trông cô như con thiên nga nằm giữa sóng nước. Chân cô để trầngác lên tay ghế, đầu thắt một băng lụa đỏ tươi, dáng tùy tiện, tự do tự tại màcũng thật thoải mái, tươi vui xinh đẹp, không phải gắng sức, phí sức và cốsức cho mệt.Ngưu Tuấn Anh thấy người đàn bà bước vào nhưng không ngồi dậy, chỉnhìn hai lượt từ đầu đến chân. Trước hết cô nhìn một chặp khuôn mặt tỉnhkhô không phấn son của người đàn bà rồi nhìn đến đôi giầy to lùng bùngkhông hóp vào của chị ta. Cô cười, để lộ hai lúm đồng tiền:- Chị cởi đôi giầy to lồng ngoài chân nhỏ đó đi rồi tới đây, không cần cứphải chân to.Người đàn bà sững sờ giây lát rồi cởi giầy, đôi chân nhỏ đến kì lạ bước đitrên nền nhà. Ngưu Tuấn Anh nói:- Tôi nhận ra chị, người của phe Triền Túc. Hôm đọ chân ở Mã Gia Khẩuchị đứng đằng sau nữ sĩ Bảo Liên đúng không? Chị tìm tôi có việc gì? Thaycái bà định chết trong mớ giẻ bó chân giảng hòa hay là gửi thiếp để đọ nữa?- mắt cô ánh lên vẻ thách thức.- Tiểu thư nói như vậy e tổn thọ đấy! Tôi tìm cô có việc quan trọng.- Ngườiđàn bà không ngờ mặt vẫn tỉnh khô, giọng nói ôn hòa mà cứng rắn.- Được, nói đi! - Ngưu Tuấn Anh uể oải trở mình, hai tay đỡ cằm, hai bànchân trần chập làm một cọ vào nhau, tinh nghịch nói.- Thật thú vị! Hay làhội Triền Túc định bó chân cho tôi? Chị thấy đôi chân to này còn có thể bónhỏ như chân Bảo Liên nữ sĩ của các chị không? - Nói xong cô bẻ ngón châncái và ngón thứ hai kêu răng rắc.- Xin tiểu thư cho người khác lui hết ra! - Người đàn bà nói như ra lệnh.Ngưu Tuấn Anh phướn mày ngạc nhiên khi thấy đồ đảng hội Triền Túccứng rắn, ngang ngạnh, ngạo mạn nhường ấy. Cô định bụng đấu một phenvới người đàn bà này, chọc tức chơi, bèn cười bảo người làm ra ngoài rồiđóng cửa lại.- Không ngại, tôi nghe đây, chị cứ nói.Nhưng Ngưu Tuấn Anh không ngờ người đàn bà này bình tĩnh lạ thường,bằng giọng không cao không thấp, không nhanh không chậm, chị ta nói:- Tiểu thư, tôi là người hầu gần gũi nhất của mợ Cả chúng tôi, tên gọi ĐàoNhi. Tôi đến tìm cô không liên can gì đến tôi, cũng không liên quan gì đếnmợ chủ chúng tôi mà liên quan đến cô. Xin nói trước, tôi sẽ hỏi cô mười câu,cô cần phải trả lời. Cô không trả lời, tôi bỏ về ngay, sau này cô có tìm tôi,đừng hòng tôi để ý đến cô. Nếu cô có khả năng bức tôi phải chết thì sẽkhông có ai nói cho cô biết nữa đâu!Mấy câu đó thật li kì, thật cứng rắn, Ngưu Tuấn Anh bất giác ngồi hẳn dậy.Cô tuy không biết tí gì về cuộc đến thăm của người đàn bà này song rõ ràngcảm thấy không phải bình thường, có điều không thể nhận biết được cái gìqua vẻ mặt của người đó. Cô chớp ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Gót sen ba tấc - Hồi thứ mười sáu Gót sen ba tấcHồi thứ mười sáuNhà số 37 đường cao sĩ đảGần một tháng sau khi hội Triền Túc thảm bại, một người đàn bà gày gò từtrong thành tìm đến tô giới. Tay chị ta khoác cái tay nải nhỏ, chân đi đôigiầy vải to nhưng dáng đi thì vai rung, mộng vặn, người nhô về trước nhưngười bó chân. Có vẻ chị ta đến tô giới lần đầu, mắt cứ ngó nghiêng nhữngnhà gác kiểu tây chỗ tròn, chỗ nhọn, chỗ nghiêng, chỗ vẹo, chỗ thò thụt ravào, cùng những ngựa tây, xe tây, đèn tây, ô tây, cờ tây, chó tây, người tây,rồi tiếng tây của người tây nói với nhau xí xa xí xô. Chị vừa tò mò lại hơi sợsệt. Đúng lúc đó có hai người ngoại quốc cao lớn đi tới, một người râu đỏquạnh, người kia râu đen nhánh. Họ vừa thấy chị thì nhìn sững vào chân chị,dùng tiếng Trung Quốc nửa mùa hỏi:- Cheng pó à? - Bốn con mắt xanh lè cùng lóe sáng.Người đàn bà vội vàng giơ một bên giầy to ra cho họ thấy, tỏ ý mình khôngbó chân. Hai người ngoại quốc nói liền mấy tiếng: Nao, nao, nao? (no)không biết định giở trò gì, rồi cứ lắc đầu nhún vai, ngoác mồm ra cười, đếnnỗi nhìn thấy được cả cổ họng của họ qua mớ râư đen, đỏ kia. Người đàn bàsợ quá lùi mãi lùi mãi, tưởng hai người đó định làm nhục chị. Không ngờ haingười ngoại quốc nói cái gì đó như bai, bai rồi ha hả cười bỏ đi. Ngườiđàn bà từ đó hết sức cẩn thận, hễ xa xa thấy bóng người ngoại quốc là lậptức tránh liền, thấy người Trung Quốc thì bước đến hỏi thăm đường phố.May không phải vòng vo nhiều lượt, chị tìm được đến nhà số 37 phố Cao SĩĐả. Cách cánh cửa song sắt rất rộng, lại cách một vườn hoa to, chị thấy mộttòa nhà tây trắng loát, sang trọng. Chị gọi cổng hai lần, bên trong có tiếngthưa, rồi một người đàn bà giúp việc chân to chạy ra, hai bàn chân bạchbạch nện xuống đá lát lối đi. Người ấy mở cổng ra, hỏi chị, trở vào báo vớichủ nhà rồi dẫn chị đi qua sân thơm ngát hoa vào một căn phòng lớn sángchoang. Khắp phòng là ngọc ngà là những đồ bầy biện kiểu tây, người khácmà thấy ắt ngẩn người ra nhìn. Nhưng người đàn bà này dường nhu khôngthèm nhìn, chẳng buồn ngắm. Đôi mắt như hai nòng súng bắn thỏ, ngay lậptức thấy Ngưu Tuấn Anh, hội trưởng hội Thiên Túc, rồi cứ thế mà nhằm vào.Lúc ấy Ngưu Tuấn Anh đang uể oải nằm tựa trên chiếc ghế mềm to tướng.Không biết hình người nương theo hình ghế hay hình ghế dựa vào hìnhngười mà trông cô như con thiên nga nằm giữa sóng nước. Chân cô để trầngác lên tay ghế, đầu thắt một băng lụa đỏ tươi, dáng tùy tiện, tự do tự tại màcũng thật thoải mái, tươi vui xinh đẹp, không phải gắng sức, phí sức và cốsức cho mệt.Ngưu Tuấn Anh thấy người đàn bà bước vào nhưng không ngồi dậy, chỉnhìn hai lượt từ đầu đến chân. Trước hết cô nhìn một chặp khuôn mặt tỉnhkhô không phấn son của người đàn bà rồi nhìn đến đôi giầy to lùng bùngkhông hóp vào của chị ta. Cô cười, để lộ hai lúm đồng tiền:- Chị cởi đôi giầy to lồng ngoài chân nhỏ đó đi rồi tới đây, không cần cứphải chân to.Người đàn bà sững sờ giây lát rồi cởi giầy, đôi chân nhỏ đến kì lạ bước đitrên nền nhà. Ngưu Tuấn Anh nói:- Tôi nhận ra chị, người của phe Triền Túc. Hôm đọ chân ở Mã Gia Khẩuchị đứng đằng sau nữ sĩ Bảo Liên đúng không? Chị tìm tôi có việc gì? Thaycái bà định chết trong mớ giẻ bó chân giảng hòa hay là gửi thiếp để đọ nữa?- mắt cô ánh lên vẻ thách thức.- Tiểu thư nói như vậy e tổn thọ đấy! Tôi tìm cô có việc quan trọng.- Ngườiđàn bà không ngờ mặt vẫn tỉnh khô, giọng nói ôn hòa mà cứng rắn.- Được, nói đi! - Ngưu Tuấn Anh uể oải trở mình, hai tay đỡ cằm, hai bànchân trần chập làm một cọ vào nhau, tinh nghịch nói.- Thật thú vị! Hay làhội Triền Túc định bó chân cho tôi? Chị thấy đôi chân to này còn có thể bónhỏ như chân Bảo Liên nữ sĩ của các chị không? - Nói xong cô bẻ ngón châncái và ngón thứ hai kêu răng rắc.- Xin tiểu thư cho người khác lui hết ra! - Người đàn bà nói như ra lệnh.Ngưu Tuấn Anh phướn mày ngạc nhiên khi thấy đồ đảng hội Triền Túccứng rắn, ngang ngạnh, ngạo mạn nhường ấy. Cô định bụng đấu một phenvới người đàn bà này, chọc tức chơi, bèn cười bảo người làm ra ngoài rồiđóng cửa lại.- Không ngại, tôi nghe đây, chị cứ nói.Nhưng Ngưu Tuấn Anh không ngờ người đàn bà này bình tĩnh lạ thường,bằng giọng không cao không thấp, không nhanh không chậm, chị ta nói:- Tiểu thư, tôi là người hầu gần gũi nhất của mợ Cả chúng tôi, tên gọi ĐàoNhi. Tôi đến tìm cô không liên can gì đến tôi, cũng không liên quan gì đếnmợ chủ chúng tôi mà liên quan đến cô. Xin nói trước, tôi sẽ hỏi cô mười câu,cô cần phải trả lời. Cô không trả lời, tôi bỏ về ngay, sau này cô có tìm tôi,đừng hòng tôi để ý đến cô. Nếu cô có khả năng bức tôi phải chết thì sẽkhông có ai nói cho cô biết nữa đâu!Mấy câu đó thật li kì, thật cứng rắn, Ngưu Tuấn Anh bất giác ngồi hẳn dậy.Cô tuy không biết tí gì về cuộc đến thăm của người đàn bà này song rõ ràngcảm thấy không phải bình thường, có điều không thể nhận biết được cái gìqua vẻ mặt của người đó. Cô chớp ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
văn học trung hoa gót sen ba tấc tác phẩm trung hoa tài liệu văn học trung hoa phùng lý tàiTài liệu cùng danh mục:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 286 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 276 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 126 0 0 -
Tác phẩm văn học Binh pháp Tôn Tử - Phần 2
123 trang 124 0 0 -
Bách Quỷ Dạ Hành Truyện (Nurarihyon no Mago) _ Tập 49
79 trang 122 0 0 -
Ứng dụng mô hình CIPO trong quản lý đào tạo ngành Việt Nam học tại trường Đại học Sài Gòn
10 trang 116 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 106 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 105 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 99 0 0 -
Tiểu thuyết Đôn Kihôtê - Nhà quý tộc tài ba xứ Mantra: Phần 1
450 trang 80 0 0
Tài liệu mới:
-
Luận văn Thạc sĩ Quản lý kinh tế: Quản lý thuế thu nhập cá nhân tại Cục Thuế tỉnh Điện Biên
96 trang 0 0 0 -
12 trang 1 0 0
-
Hệ Thống quản lý thanh tóan đơn đặt hàng
14 trang 1 0 0 -
2 trang 3 0 0
-
Công ty sữa định vị thương hiệu như thế nào?
12 trang 1 0 0 -
99 trang 0 0 0
-
128 trang 0 0 0
-
153 trang 0 0 0
-
90 trang 0 0 0
-
21 trang 1 0 0