Cải trang làm lính, ta bước xuống cảng Athènes tìm những thú vui tầm thường. Bọn con trai bu quanh ta, liếc nhìn ta, nắm tay ta. Những đứa đẹp nhất mời được ta ngồi xuống uống một ly rượu nhạt như nước lã. Ngày đang tàn trên biển và mây nhuốm đỏ hồng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoàng đế và giai nhân ( Alexandre et Alestria ) Phần 2những cung điện của nó đã sụp đổ,Thèbes, thành đô cháy rụi dưới tay ta,Macédoine, mảnh đất giàu lương thực vànghệ thuật nghèo nàn, là một ngục tù mênhmông nhốt ta giữa những thói quen suy đồi. Cải trang làm lính, ta bước xuống cảngAthènes tìm những thú vui tầm thường. Bọncon trai bu quanh ta, liếc nhìn ta, nắm tayta. Những đứa đẹp nhất mời được ta ngồixuống uống một ly rượu nhạt như nước lã.Ngày đang tàn trên biển và mây nhuốm đỏhồng. Càng say ta càng thô lỗ, nhưngchẳng tìm được một khuôn mặt nào đángđể ta thèm muốn, chẳng một thân thể nàođủ thơm tho, chẳng ai mang đến đủ vui thúđể quên nỗi muộn phiền. Ở góc đường tabắt gặp ánh mắt sợ sệt của một đứa trẻbán hạt chà là dưới một gốc cây. Thân thểta bỗng rạo rực. Ta tóm lấy nó. Mặc cho nóvan nài và khóc la, ta đưa nó vào một nhàtrọ gần nhất và trút hết lên nó. Sáng hôm sau, ta rời Athènes từ lúc bìnhminh, trong lòng hoảng hốt khi nhớ lại đêmsay đó, ánh mắt sợ sệt của đứa nhỏ chínhlà ánh mắt ngày nọ của thằng bé Alexandre.Ta đã phạm vào tội ác của Philippe. Linhhồn của lão đã ăn vào máu thịt ta. Dù đãchết, lão vẫn sống nơi ta, cười nhạo cuộcsoán ngôi vô nghĩa của ta. Ta cần những điều tàn bạo hơn, cầnnhững cuộc chiến đẫm máu hơn! Ta phảiphi nước đại, băng đồi, vượt núi, phóngmình lên những đỉnh cao bất khả. Chỉ có tênbay, những ánh sắt cuốn vào nhau, nhữngtiếng người gào rú hấp hối, những ngọn lửathiêu rụi các thành đô mới có thể xua đuổiđược cơn đau của ta. Những thành bangHy Lạp đã hòa bình, thế giới trở nên quá bénhỏ để có thể chứa đựng nỗi lòng ta ngàycàng chồng chất ngổn ngang, giờ đây đangnhiều hơn cả những giờ hoan lạc. Ta cầnnhững thành đô mới mẻ, những cư dân xalạ, những vùng đất bí ẩn để làm nổ tung nỗilòng ta thống khổ. Ba Tư, đất đai mênh mông của nó vànhững tỉnh thành âm u của nó, bỗng trởthành một giấc mơ cần thiết cho ta, rồi nótrở thành một thách thức không thể chối từ.Ba Tư trở thành nỗi ám ảnh hứa hẹn chấmdứt nỗi đau đớn của ta. Tham vọng làm ta ngấy ngất và chữa trịcho ta. Ta không được lựa chọn: giữa mộtđêm trường vắng bóng trăng sao,Alexandre sẽ là một ngọn sao băng. Nó bốccháy cuồng nhiệt. Nó sống ngắn ngủi nhưngsẽ còn để lại trên vòm trời dấu vết của mộtngọn lửa vút đi. *** Mẹ nói chuyện cưới hỏi với ta. Quanhững kẻ thân cận ta biết mẹ đã bắt đầutìm cho ta một cô gái trong số những congái quý tộc người Macédoine. Giấc mơ vềniềm vui làm thông gia và sự chờ đợi đượclàm bà nội đã làm cho không khí trong cungđiện chùng xuống. Để tránh né, ta gợi lạihình ảnh Philippe. Ta trách móc bà đã đểcha ta biến ta thành kẻ đồi bại, trách bà đãtha thứ cho tội lỗi của ta cũng như củaPhilippe. Mẹ Olympias nhìn ta, đôi mắt buồnrầu. Ta phá lên cười: - BÀ, bà đã cho ta tình thương, nhưngtình thương này đã nuôi lớn một con quáivật! Ta không muốn cưới vợ ! Ta khôngmuốn có thê thiếp giống như bà ! Ta khôngmuốn có những đứa con mà ta sẽ làmchúng đau khổ. Bà cúi đầu và không nói gì. Ta nắm lấy vai bà và nguôi cơn giận. - Hãy nhìn ta,- ta hét lên, lay mạnh vaibà. - Ta không phải là người mà bà hằngyêu thương ! Ta không phải là thánh thần !Ta phá hủy những thành đô chỉ vì khoái trávà chứng minh được ta hung tợn hơnPhilippe, rằng ta vượt qua lão già đó trongmọi tội lỗi ! Ta chém đầu trẻ con, ta mổbụng phụ nữ, ta thiêu sống những ngườiđàn ppng chưa bao giờ chống lại ta ! Hỡimẹ Olympias, Người đã sinh ra một bạochúa ! Bà ôm ta vào lòng và khóc. `- Hãy cho mẹ một đứa cháu, - bà thìthầm. Hãy đi và đừng trở về nữa ! Con traicon, mẹ sẽ nuôi lớn lên thành một vị vuamẫu mực, độ lượng và thông thái... Những lời bà chạm đến tim ta, nơi đó,ta không thể chống lại bà. Nước mắt ta hòatrong nước mắt bà và chúng ta khóc chocuộc đời cay đắng. Mẹ Olympias hát cho tanghe những khúc ca, những khúc ca đã ruta vào giấc ngủ thời thơ ấu. Dựa đầu trênbụng mẹ, ta ngue thiếp đi như những ngàyxưa. Phụ nữ luôn có sức mạnh hơn hẳn đànông. Thậm chí đến cả Philippe, dù cuồngđiên đến mấy cũng chưa bao giờ làm mẹOlympias gục ngã được. Làm sao ta có thểkhước từ ý muốn của người? Ta lại ra đitrên lưng ngựa, để lại sau lưng cho mẹOlympias những điện đài và mưu tính chínhtrị. Những thư từ của bà theo ta băng quanúi cao và rừng thẳm. Nhưng giọng nói củabà lấn át những vó ngựa hành quân vàmang ta về thật gần bên bà, về căn phòngcủa bà có cửa sổ nhìn ra những vườn camvà bồn nước. Ta không thể không hồi đápvà những cuộc đối thoại của chúng ta giốngnhư những cánh bướm dập dìu qua lại bêntrên những chiến trường đầy rẫy xác người.Chúng ta bị gắn chặt vào nhau bởi sợi dâyvĩnh cửu gắn liền một người đàn ông vớimột người đàn bà. Philippe chết đi, đếnlượt ta trở thành chiến binh kiêu ngạo củabà, nguồn sức mạnh tàn phá của bà, bàntay bành trướng của bà ra thế giới. Bà là tổấm của ta. Bà có chiếc chìa khóa mở cửakho báu của ta và bà cai qu ...