Danh mục

Long lanh ánh nến giữa trời đêm

Số trang: 20      Loại file: pdf      Dung lượng: 200.51 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 7,000 VND Tải xuống file đầy đủ (20 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Những buổi chiều lãng đãng trên lối nhỏ đi về trong hoàng hôn nhạt nắng, tôi vẫn thường suy niệm cuộc đời của ngày tháng đi qua. Những suy nghĩ trong dòng tư tưởng hiện thực mang tính chất đa dạng của nếp sống đời thường tạo trong tôi bao choáng ngợp của lứa tuổi mới chớm vào đời.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Long lanh ánh nến giữa trời đêmLong lanh ánh nến giữa trời đêmNhững buổi chiều lãng đãng trên lối nhỏ đi về trong hoàng hôn nhạt nắng, tôi vẫnthường suy niệm cuộc đời của ngày tháng đi qua. Những suy nghĩ trong dòng tưtưởng hiện thực mang tính chất đa dạng của nếp sống đời thường tạo trong tôi baochoáng ngợp của lứa tuổi mới chớm vào đời. Nó thật mới lạ trước mắt và vẽ vờisôi động trong tâm hồn những khi tôi thích nghi vào hoàn cảnh thực tại.Đấy chính là bản thân tôi, một cô gái miệt vườn chân chất đang chớm tuổi xuân eấp đầy e thẹn với bao nổi lo âu. Qua những năm miệt mài trên ghế nhà trường, tôicũng có được một chút kiến thức khiêm tốn, không giỏi giang tài ba hơn ai, để tôicó được chút vốn liếng trong đời sống tự lập mưu sinh, từ giả gia đình ra thành phốbon chen kiếm cái ăn cái mặc. Lứa tuổi dậy thì, tâm hồn tôi cũng chớm nở nhữngước mơ như bao nhiêu cô gái cùng trang lứa. Mơ ước của quả tim cuồng nhiệtbàng bạc trong suy nghĩ riêng tư để cất dấu trong lòng chứ chưa dám bày tỏ niềmtâm sự với ai dù trai hoặc gái.Tôi như cảm thấy lo sợ đời sống muôn màu muôn vẻ thật náo nhiệt và rất mới lạquay vòng bên tôi. Tôi như cô đơn giữa cảnh phồn hoa đô thị đã phải cố gắng tựchủ bản thân, nhất là tình cảm. Tôi cảm thấy mình xấu xí, ngô nghê chi lạ. Tôi chỉlà một cô gái đồng quê chân chất ăn chắc mặc dày, không tài hoa, sắc nước hươngtrời đã như thua sút đối với mọi người. Tôi không hơn ai về phong cách đối xử, ănnói, giao thiệp vì mặc cảm vụng về, e thẹn và nhút nhát. Lứa tuổi dậy thì bước vàođời tôi chưa một lần yêu, chưa dám nói, dám nghĩ đến chữ yêu. Tôi chưa nhận lờiyêu bất cứ một ai vì tôi biết tôi không xinh đẹp, giỏi giang hơn ai. Đời sống cứ thếthui thủi, cô đơn đầy tự ti bất lực.Nhưng tôi được gặp anh trong một tình cờ ở quán ăn trưa. Buổi sáng thức dậy trễ,tôi không kịp mang theo cơm nước như mọi hôm. Đến giờ trưa công ty tạm nghĩcho mọi người giờ ăn trưa, tôi phải đi ăn cơm tại quầy hàng cafeteria. Người đâutrông kỳ cục thấy ghét ghê đi, cứ dán hai con mắt ốc bu nhìn chầm chầm người takhông rời một ly như thế. Tim tôi hồi hộp bấn loạn, khiến tôi lúng ta lúng túng suýtđánh rơi dĩa thức ăn đang bưng trên tay. Người gì mà kỳ khôi tôi chưa từng thấy,đâu ai quen biết gì cho cam. Tôi đâm ra bực mình, không thèm nhìn anh ta cho bỏghét. Tôi vội quay đi chỗ khác tản lờ, lấy lại bình tĩnh xem như không có gì xảy ra.Lòng tự nhủ thầm, mặc, ai nhìn thì nhìn, thây kệ họ. Nghĩ thì nghĩ thế, tôi như tiếcrẻ lại len lén khẻ liếc nhìn trộm anh. Ánh mắt anh chàng vẫn không rời tôi, lại còncười chúm chím trông đáng ghét vô cùng.Anh chàng cau mày lí nhí trông thật chẳng ưa ti nào :- Đằng ấy sao trông quen quá vậy cà. Quen lắm mà. Dường như đã có lần gặp ởđâu đó lâu rồi thì phải.Anh thật vô duyên đến thế là cùng, ngớ ngẩn biết chừng nào ! Ai quen với ai đâumà bảo gặp đâu lâu rồi. Thật đáng ghét. Thây kệ, tôi ủn ỉm làm cao chẳng muốn trảlời câu nói trống không vô duyên của anh chàng xa lạ. Ghét ghê đi. Người gì sao lạlẫm như thế này. Nói rồi lại còn nheo đôi mắt lỳ ra đá lông nheo, cười cười hinhhỉnh như trêu chọc người ta, phô cái răng khễnh lồ lộ vô duyên thấy rõ, xấu ơi làxấu. Xấu vô cùng anh chàng kia ơi, có biết không ? Tôi ngồi tỉnh bơ như photượng coi như chẳng có gì xảy ra mà lòng thì cố nén sự lo âu hồi hộp. Ngồi bànbên cạnh, anh vừa ăn rồi thỉnh thoảng lại chòm nhom nhìn sang như có ý muốn nóigì, khiến tôi càng lóng ngóng mất tự nhiên, ăn uống ngượng nghịu làm sao, khôngthấy ngon miệng chút nào. Tôi hơi bực, nhưng cũng cảm thấy thinh thích, vì lầnđầu tiên lại được người khác chú ý ngắm nhìn mình, có lẽ họ trông mình cũng ngáoộp, quê mùa, có cái gì đó khác đời của một cô gái nhà quê khiến cho anh chàngnhìn mà chọc quê mình không biết chừng.Tôi cố gắng thu hết can đảm phản pháo để cho hả cơn bực dọc :- Kìa ! Lạ lắm sao...mà cứ nhìn...người ta...chăm chăm...ngượng thấy mồ.. ! đừngcó chọc quê người ta đó...nhen..! Cấm đấy !Nói được câu đó, trống ngực tôi đập thình thịch, sượng chín cả người, đôi má tôinóng hâm hấp, nhưng lạ quá lòng thì cảm thấy thích thú làm sao vì mình đã nóiđược như thế đối với anh chàng lỳ lợm cho bỏ ghét ! Cũng chỉ là lần đầu tiên độtnhiên có người để ý đến mình thấy cũng vui vui chi lạ, chứ không như mình tưởng.Bao lâu mặc cảm thân phận nhỏ nhoi thua sút nên chưa dám nghĩ đến điều gì mớimẻ, nhất là nói chuyện với người lạ, với đàn ông con trai, hoặc chuyên yêu đươngtán tỉnh nào đó. Tình cảm trong tôi khô khan, phong kín tận đáy lòng.Anh vẫn dai dẳng, trêu trêu đôi môi dài ra che chắn chiếc răng khễnh,, ngễnh cổnói vọng sang :- Trước lạ, sau quen ấy mà. Đằng ấy chớ nên cấm cản người ta đấy nhé. Có đôimắt để nhìn sao lại cấm cản thế, và...có lẽ ông Trời không chừng đang chỉ đườngđi...nên phải như thế, đằng ấy cứ bằng lòng như thế đi nhé !Tôi cố gắng nén lòng không để phát ra tiếng cười rúc rich trước lời nói khôi hài, có ...

Tài liệu được xem nhiều: