Danh mục

Máy bay hạ cánh...

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 196.76 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khẽ thở dài một tiếng... Cuối cùng... đã trở về rồi sao? Kéo chiếc vali trượt dài trên đất ra khỏi sân bay, đón tôi chỉ có cái nóng oi bức đến ngột ngạt của buổi ban trưa và cái ồn ào, tấp nập của đường xá Hà Nội. Cũng phải! Còn trông đợi gì hơn chứ?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Máy bay hạ cánh... Máy bay hạ cánh... Khẽ thở dài một tiếng... Cuối cùng... đã trở về rồi sao?Kéo chiếc vali trượt dài trên đất ra khỏi sân bay, đón tôi chỉ có cái nóng oi bức đếnngột ngạt của buổi ban trưa và cái ồn ào, tấp nập của đường xá Hà Nội. Cũng phải! Còn trông đợi gì hơn chứ? Đã từ lâu, tôi không còn thuộc về nơi này nữa rồi. Đón một chiếc taxi, đặt vali lên xe, tôi nói với người tài xế địa chỉ đã thuộc nằm lòng. Năm năm rồi...Năm năm đã trôi qua, chậm chạp đến mức tưởng như từng giây phút cũng kéo dài như hàng thế kỉ. Năm năm, đủ để mọi thứ đổi thay theo cách mà nó cần thay đổi. Chiếc taxi vòng qua những con đường đông đúc, nhộn nhịp. Nơi này thay đổi rồi,tất cả đã thay đổi. Những gì in đậm trong kí ức của tôi dường như không còn nữa.Thật buồn cười, nhưng tôi đang có cảm giác lạ lẫm ở chính nơi mình đã sinh ra và lớn lên, ở chính nơi tôi đã đi qua hàng ngàn lần, hàng vạn lần. Dừng lại trước một căn nhà nhỏ nằm im lìm nơi cuối phố, tôi im lặng trả tiền cho người tài xế, rồi đẩy cánh cửa xe bước xuống. Dường như, duy nhất chỉ có nơi này... là không bao giờ thay đổi. Cánh cổng sắt nặng nề đã han gỉ theo thời gian. Ngôi nhà đã lâu không có người lui tới, bụi bặm và rêu phong như một ngôi nhà hoang cổ kính. Đặt chiếc vali xuống sàn nhà, tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ trong phòng phòng khách. Ánh sáng lập tức tràn ngập trong căn phòng, soi rõ những hạt bụi phủ dày trên đồ đạc và lơ lửng trong không gian.Cứ đứng yên như thế, trong căn nhà quen thuộc, trong không gian quen thuộc, tôi chẳng còn biết phải làm gì nữa. Tôi quay lại nơi này làm gì? Tại sao đột nhiên lại muốn trở về? Tôi không biết, tất cả... tôi đều không biết. Dường như, quay trở lại nơi này... là vì một người... nhưng người đó... Tôi cúi xuống, nhìn đồng hồ, đã quá trưa rồi. Có lẽ nên đi ăn trưa trước đã. Đặt vali lên ghế, tôi lấy túi xách, ra khỏi nhà.Biết đi đâu đây? Đã quá lâu tôi không trở lại nơi này. Cảnh vật xung quanh tôi đã không còn nhận ra nữa rồi.Bước đi một cách vô định, tôi lang thang trên con phố ngày ấy. Không còn điều gìquen thuộc cả. Tất cả đều lạ lẫm. Nhà cửa, con người, đường xá... mọi kỉ niệm của tôi về nơi đầy đều đã chôn sâu trong kí ức, chìm vào quên lãng, dường như một chút cũng không còn lưu lại. Hạ Quyên?Bước chân sững lại trong một giây rồi lại tiếp tục bước đi. Tôi tự cười thầm mình. Tôi đang bị ảo ảnh đúng không? Vì nơi đầy chất chứa quá nhiều kỉ niệm nên mới sinh ra ảo giác đó? Anh không thể nào xuất hiện ở đây được. Hạ Quyên! Không phải ảo ảnh! Là sự thực! Bàn tay đang nắm chặt tay tôi, mùi hương quen thuộc đã in sâu vào kí ức, cho dù có chết, tôi cũng không thể nào quên được. Trái tim bình lặng bấy lâu nay bất chợt trong phút giây này, lại rung lên những nhịp đập mạnh mẽ. Tại sao, năm năm qua đi rồi, cảm giác của tôi vẫn không thể nào thay đổi? Nhìn thật sâu vào đôi mắt đó, tôi cất lên một cái tên trong vô thức, còn nghe rõ những tiếng nói run rẩy của chính mình: Vĩ Đình... ***Gió mùa đông lạnh lẽo cuốn bay những chiếc lá cuối cùng trên cây, để lại cành câytrơ trọi, xơ xác đến tội nghiệp. Gió uốn mình luồn qua mọi ngõ ngách, thổi vàokhông gian cái rét cắt da cắt thịt.Mùa đông năm nay rất lạnh. Cái lạnh thấm sâu qua làn da mỏng manh, nhưng lạichẳng thể nào chạm tới trái tim của cô học trò nhỏ. Trái tim ấy đang đập nhữngnhịp đập mạnh mẽ, trái tim ấy đang sáng rực ngọn lửa tình yêu.Thật không thể nào tin được! Những gì tôi vừa nghe thấy... là sự thực sao? Thựccũng được, mơ cũng được, chỉ cần được nghe anh nói ba chữ đó, cho dù phải trảbất cứ giá nào, tôi cũng cam lòng.VĨ Đình... anh đang đứng trước mặt tôi, nói ra điều tôi chờ đợi đã lâu, điều mà tôiđã mong ước hàng ngàn lần, điều tôi tưởng như chẳng bao giờ có được.Anh yêu em! Làm bạn gái anh nhé!Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, khiến tôi thực sự không biết phản ứng ra sao. Tôi bốirối, đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trước mặt, cúi thấp đầu, không dám nhìn vàođôi mắt ấy.Em...Hạ Quyên, chẳng phải đây là điều mày luôn mong ước sao? Tại sao tới khi nó trởthành sự thực thì lại không biết phải làm gì?Em không đồng ý sao?Không phải! Em đồng ý! Tôi nói một cách gấp gáp, dường như sợ rằng chậm trễmột giây, anh sẽ đổi ý.Anh mỉm cười, chìa tay ra. Tôi ngây ngô đặt tay mình vào bàn tay ấy. Cảm giác ấmáp lan tỏa từ bàn tay tới tận sâu thẳm trái tim. Lần đầu tiên... tôi được nắm lấy bàntay anh. Lần đầu tiên... tôi đ ...

Tài liệu được xem nhiều: