Danh mục

Một chút nữa

Số trang: 47      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.25 MB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 14,000 VND Tải xuống file đầy đủ (47 trang) 0
Xem trước 5 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lại một ngày nữa đã tới, nó ngồi trên chiếc ghế sofa, kéo ngay ngắn lại cái áo xộc xệch, nhầu nhĩ, đầy mùi rượu và mồ hôi. Nó đã ngủ trên ghế cả đêm khiến lưng và vai của nó đau nhức nhối kéo theo sự khó chịu mỗi giây khi nó cố trở mình qua lại. Đám đàn em của nó mà đối với nó đúng hơn luôn là của chị đang nằm ngả ngốn theo mọi hướng trong cái căn phòng rộng 60 mét vuông mà chúng nó chuyên tụ tập này, mỗi thằng đang ôm ấp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Một chút nữaMột chút nữaLại một ngày nữa đã tới, nó ngồi trên chiếc ghế sofa, kéo ngay ngắn lại cái áo xộcxệch, nhầu nhĩ, đầy mùi rượu và mồ hôi. Nó đã ngủ trên ghế cả đêm khiến lưng vàvai của nó đau nhức nhối kéo theo sự khó chịu mỗi giây khi nó cố trở mình qua lại.Đám đàn em của nó mà đối với nó đúng hơn luôn là của chị đang nằm ngả ngốntheo mọi hướng trong cái căn phòng rộng 60 mét vuông mà chúng nó chuyên tụ tậpnày, mỗi thằng đang ôm ấp một ai đó hoặc tự ôm lấy chính mình mà ngủ. Mùirượu vẫn nồng nặc khắp mọi nơi, hôm qua chúng nó đã uống rất nhiều để ăn mừngmột vụ dằn mặt thắng lợi. Bên cạnh nó, một thằng con trai lạ hoắc lạ huơ do ai đóchèo kéo tới đây và cũng không biết rằng hắn đang tự rước tội gì vào thân. Bàn tayhắn đang đặt trên đùi nó vẫn mải miết lướt qua lướt lại trên làn da trắng mềm mạimà chiếc quần ngắn để lộ ra.Nó lim dim mắt, quanh nó thiếu gì những thằng con trai với những hành vi như thếnhất là khi chúng nó có cái suy nghĩ non nớt rằng nó đang say, nó đang say thì nósẽ dễ dãi.Say? Một thứ trạng thái nó đã quên mà thật ra ra là không bao giờ có.Và nếu có kẻ cho rằng nó dễ dãi thì giờ đây kẻ đó sẽ phải nhớ cái sai lầm đó suốtđời.Nó nhếch mép cười khinh khỉnh rồi túm cổ áo thằng con trai đang tận hưởng cảmgiác mà da thịt nó mang lại đó ném bịch xuống đất.Thằng con trai ngơ ngác nhìn lại nó và rồi hắn cảm thấy sống lưng tê buốt trước cáinhìn lạnh băng của đứa con gái có gương mặt non nớt hơn cả hắn và nhất là khi gótcủa đôi giầy cao đang đặt trên vị trí nhạy cảm. Đứa con gái không nói gì chỉ có cáigót giầy đang nhấn xuống và giọng của nó vang lên đều đều như một lời tuyên ánđầy đe dọa:- Mày nên biết… những thằng đã từng đụng tay vào tao… đều “không còn nguyênvẹn”… không dưới 1 thằng giống mày được tao “chăm sóc”… tao vốn không thểphá lệ…Đôi đồng tử của thằng con trai mở to, đứa con gái trước mặt nó rút từ trong túiquần một đôi găng tay phẫu thuật màu trắng bằng cao su, phủ lên đôi bàn tay trắngngần đó. Các cơ bắp của thằng con trai trở nên cứng ngắc, mặt nó bắt đầu biếndạng, méo mó và nhăn nhúm. Đứa con gái quẳng cái túi xách của nó sang một bênsau khi lấy được thứ nó muốn… một con dao mổ sáng bóng…- Mày hãy vĩnh biệt một “quả thận” của mày đi…Gương mặt nhăn nhúm của thằng con trai giãn ra cố nặn thành một thái độ hối lỗiđầy van vỉ, đứa con gái nhìn nó không có chút xót thương. Con dao trong đôi bàntay đã xỏ găng xoay một góc, đứa con gái nắm chặt cái cán dao… đâm thẳngxuống…- Sau này vợ con mày sẽ biết ơn tao…………Thằng con trai thất thểu bước vào lớp… bạn bè hỏi thăm hắn sau mấy ngày mấttích… hắn cười yếu ớt… một ai đó trong lúc hắn không để ý dúi vào tay hắn mộtbọc giấy…Một thứ gì đó hình tròn… đen kịt… xấu xí… khô khốc…Một vài dòng chữ được đánh máy…“Tao muốn lấy nốt cho đủ… một đôi”.……………Ngọc quẳng bao Mallboro cho một thằng trong đám đàn em. Nó đang chán thuốc.Trước đây, nó hút để quên, để giết thời gian, để có việc mà làm nhưng giờ đây việcngậm thứ đắng ngắt gây kích thích lên hệ thần kinh đó đã không còn làm nó thấythoải mái như trước.Nó thôi không hút thuốc hơn một tháng nay, việc đó khiến nó thấy chút bực bội,nhàm chán và uể oải. Đám đàn em lấm lét đưa mắt nhìn nó rồi lại nhìn nhau màkhông dám ho he tiếng nào. Chúng thừa biết phó thủ lĩnh của chúng đáng sợ đủ đểchúng không dám làm trái ý của nó lấy một lần nếu không hậu qảu nhận được sẽalf không tưởng. Còn nó, những ký ức xưa cũ bắt đầu quấy rầy tâm trí nó, làmphiền nó khiến sự bực bội trong lòng nó dâng lên.Hôm nay là ngày giỗ của bố nó.Một sự thật khôi hài làm sao.Một ông bố mà nó biết đến vào đúng lúc nó không gọi thêm được tiếng bố nào chochính bố nó nghe.Nó thấy cục tức đang ức nghẹn trong cổ họng, nó tức thay cho chính mình.Nó tức nó đã không bao giờ hỏi mẹ bố là ai, nếu không còn nữa sao không cho nómột bức ảnh.Nó tức sao nó lại nói nặng lời với chính bậc sinh thành của mình khi ông trốn việnđể đi tìm mẹ con nó, khi ông cố giải thích rằng ông phải ra đi để mẹ con nó khôngkhổ.Nó tức khi nó chậm trễ gọi cấp cứu để chính người cha mà nó vừa có được, ngườicha mà nó luôn mong được làm nũng lạnh dần đi trên chính đôi tay mình.Người ta lôi nó khỏi bố nó, người ta bỏ mặc nó gào thét gọi bố đến lạc giọng,người ta để bố nằm thật thoải mái trong cái hộp gỗ dài.Mẹ nó khóc không ra hơi trước cái quan tài giá lạnh, ngất xỉu khi người ta phủnhững xẻng đất lên cái hộp dài ấy và van vỉ nó hãy tha thứ cho những lời nói dốisuốt bao năm qua, cho sự thờ ơ dành cho bệnh tình của bố nó.-Ích kỷ, các người chỉ nghĩ tới các người!Nó tức.Nó hận.Tất cả.Rác rưởi!Và nó còn hơn cả rác rưởi.Nó đứng đó trong những cơn gió khô khốc tại nghĩa địa, cười như một con nhỏ khờkhạo trước khuôn mặt bố nó. Sao nó nhẫn tâm đẩy bố mình tới một nơi hiu quạnhnhư nơi này?- Bố, con không định tới một m ...

Tài liệu được xem nhiều: