Danh mục

Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 61

Số trang: 27      Loại file: pdf      Dung lượng: 178.14 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mã Nguyên đuổi theo Tử Nha một lúc nhưng không kịp vì con Tứ Bất Tướng của Tử Nha chạy rất mau còn Mã Nguyên bệnh mới lành , trong người thiếu sức . Mã Nguyên nghĩ thầm : - Ta hơi đâu mà rượt nó cho mệt, cứ về dinh an nghĩ ngày mai sẽ bắt nó cũng chẳng muộn. Tử Nha thấy Mã Nguyên dừng chân không đuổi theo thì quay lại gọi lớn : - Mã Nguyên, ngươi không dám đuổi theo ta nữa sao ? Mã Nguyên nói :- Ta tha cho ngươi sống một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 61 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 61 Ân Hồng nát thây trên Thái Cực Ðồ Mã Nguyên đuổi theo Tử Nha một lúc nhưng không kịp vì con Tứ BấtTướng của Tử Nha chạy rất mau còn Mã Nguyên bệnh mới lành , trongngười thiếu sức . Mã Nguyên nghĩ thầm : - Ta hơi đâu mà rượt nó cho mệt, cứ về dinh an nghĩ ngày mai sẽ bắtnó cũng chẳng muộn. Tử Nha thấy Mã Nguyên dừng chân không đuổi theo thì quay lại gọilớn : - Mã Nguyên, ngươi không dám đuổi theo ta nữa sao ? Mã Nguyên nói : - Ta tha cho ngươi sống một đêm nữa, ngày mai ta ra trận bắt ngươicũng chẳng muộn. Tử Nha nói : - Nếu ngươi đến chổ đất bằng kia giao đấu với ta ba hiệp thì ta mớiphục tài ngươi. Mã Nguyên trong người hơi mệt, nhưng nghe Tử Nha nói khíchkhông chịu được, ngước mặt đáp : - Ngươi tài cán gì mà ta không dám đánh . Nói rồi, rán sức đuổi theo. Tử Nha đánh hai ba hiệp rồi chạy nữa. Mã Nguyên nổi giận hét : - Ngươi định dụ ta sao ? Ngươi muốn làm gì vậy ? Tử Nha nói : - Ta lập kế gạt ngươi đến hòn núi kia bắt ngươi đem về mổ ruột, nếungươi sợ thì trở về, đừng đuổi theo ta nữa. Mã Nguyên giận đỏ mặt nói : - Tử Nha, ngươi khinh ta thái quá, ta quyết bắt cho được ngươi nếukhông chẳng làm người. Dù ngươi có chạy đến cung Ngọc Hư ta cũng theođến nơi, đừng nói chuyện đến hòn núi nào hết. Mã Nguyên trợn mắt phồng mang đuổi theo Tử Nha đến một chân núikia, thấy rừng rậm, cây cao , còn Tử Nha biến đi đâu mất dạng. Mã Nguyên thấy đã mỏi chân, bèn ngồi trên bàn thạch, dưới cội tùngnghỉ mệt. Vì trời đã tối, định sáng hôm sau sẽ tìm đường về trại. Qua canh ba, xảy nghe tiếng pháo nổ, tiẽng binh ó vang trời, lồng đènsáng như sao, Mã Nguyên ngó lên núi thấy Tử Nha và Võ vương đang ngồiuống rượu, còn hai bên tướng sĩ hô lớn : - Ðêm nay Mã Nguyên mắc kế, chết không chỗ chôn thây ! Mã Nguyên nổi giận xách gươm chạy tuốt lên đỉnh núi , nhưng đếnnơi thì đèn đuốt tắt hết, trời tối nghịt, không thấy Tử Nha đâu cả , bỗng thấyquân sĩ vây dưới chân núi tởờ mở, đèn đuốc rạng ngời. Có tiếng người gọi nhau rất lớn : - Chớ cho Mã Nguyên chạy trốn . Mã Nguyên tức giận xách gươm chạy xuống chân núi thì lại thấy tốimò, đèn đuốc tắt hết, không có một bóng người , nhìn lên chót núi thì thấyTử Nha đang ngồi uống rượu với Võ vương như lúc nảy. Báo hại Mã Nguyên cứ xách gươm chạy lên chạy xuống suốt đêm, cốtìm bắt Tử Nha nhưng không được , sức đã gần kiệt , mệt đến le lưỡi , haichân rũ liệt không còn muốn bước nữa . Bấy giờ trời đã sáng , Mã Nguyên không còn thấy ánh đèn, bèn nằmtrên tảng đá , nghĩ thầm : - Ta về dinh Thương dưỡng sức rồi sẽ xuất quân vây thành bắt TửNha cũng chẳng muộn . Song chưa kịp cất bước thì Mã Nguyên lại nghe gần đây có tiếng rênrỉ rất thảm thiết. Mã Nguyên lần đến chổ có tiếng rên chợt thấy một người đàn bà nằmtrên thảm cỏ, đôi mắt nhắm riệt cứ lăn lộn mãi. Mã Nguyên hỏi : - Ngươi là ai ? Tại sao nằm đây rên rỉ ? Người đàn bà nghe hỏi mở mắt thưa : - Xin thầy làm phước cứu tôi. Mã Nguyên nói : - Ngươi bị tai nạn gì ? Ta phải làm sao để cứu ngươi ? Người đàn bà rên rỉ : . - Tôi là vợ của một dân giả, về thăm nhà cha mẹ , đi đến đây rủi bịđau bụng thình lình. Nhờ thầy làm ơn vào xóm xin cho tôi chút nước nónguống đở, nếu không chắc tôi phải chết. Mã Nguyên nhìn bốn phía rồi nói : - Ở đây không có nhà ai, làm sao có nước nóng uống ? Người đàn bà nói : - Thầy ơi , rán làm phước cứu tôi với. Thày là kẻ tu hành. Lời xưa cónói : cứu sống một người hơn lập một trăm ngôi chùa. Thày cứu tôi, cũngnhư cha mẹ tôi sanh ra lần nữa. Mã Nguyên suốt đêm chạy đã mệt , phần đói bụng , này ra một ý kiến ,nói với người đàn bà : - Thế nào ngươi cũng chết, vậy thì xin giúp cho ta một bửa no lòng,tròn vẹn cả hai. Ngươi đàn bà nói : - Nếu thầy cứu tôi khỏi chết tôi h đải thầy một bữa chay. Mã Nguyên nói : - Không phải ta muốn bắt người làm tiệc, ta muốn ăn thịt ngươi đó .Suốt đêm ta bị Khương Thượng phĩnh gạt nên đói lắm. Nay ngươi sống đicũng chẳng ích gì, thà giúp ta một bụng. Người đàn bà nói : - Thày đừng dọa người bệnh. Thầy là kẻ tu hành đâu phải cọp mà ănthịt người ? Mã Nguyên lúc nầy đã đói quá , không thèm cải lẩy nữa, cứ việc theoý mình làm, đạp chân lên đùi người đàn bà, nắm chân xé ra móc lấy trái timăn . Nhưng lạ lùng làm sao, người ấy bên trong trống rỗng, không có bộđồ lòng. Tuy vậy Mã Nguyên cứ việc mò hoài . Xảy thảy một vị đạo sĩ cầmgươm bước đến. Mã Nguyên biết là Văn Thù quảng pháp Thiên Tôn , tính rút tay rachống cự. Ai ngờ hai bàn tay dính vào trong bụng người đàn bà rút không ra.Túng thế Mã Nguyên định rinh cả cái tử thi chạy trốn, nhưng hai chân lạidính liền với tử thi nữa , không biết làm sao được, dãy dụa một lúc té nhàoxuống đất . Xem lại thì không phải tử thi của đàn bà, mà Mã Nguyên bị dây KhổnTiên trói vào một tảng đá lớn. Mã Nguyên túng thế phải năn nỉ : - Xin Ðạo huynh ra ơn dung tánh mạng. Văn Thù nói : - Ngươi là đứa ác tâm, ăn thịt người không biết tanh thì để làm gìkhông giết . Nói rồi đưa gươm lên muốn chém, xảy nghe đàng sau có tiếng nóilớn : - Ðạo huynh khoan chém đã . Văn Thù quay lại thấy một vị Ðạo sĩ mặt vàng, ít râu, mình mặc đạobào, đầu chừa hai vá .Ðạo sĩ chào Văn Thù.Văn Thù đáp lễ và hỏi :- Chẳng hay đạo huynh từ đâu đến, có việc gì chỉ dạy xin cho biết ?Ðạo sĩ nói :- Nếu Ðạo huynh không biết tôi , xin nghe bài thơ này :Lòng ở từ bi đã bấy chầyThanh ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: