Danh mục

Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 74

Số trang: 30      Loại file: pdf      Dung lượng: 188.42 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh em Hoàng Thiên Lộc vây phủ, Trần Kỳ chống cự không lại bị thương nơi đùi, thất kinh giục thú bỏ chạy. Hoàng Thiên Lộc đuổi theo, Trần Kỳ thấy vậy liền hà hơi vàng trong miệng ra. Hoàng Thiên Lộc hôn mê té xuống ngựa bị quân phi báo bắt trói. Hoàng Thiên Tước Hoàng Thiên Tường đuổi theo, nhưng không kịp, Trần Kỳ đã giải Hoàng Thiên Lộc vào thành nạp cho Khưu Dẫn. Khưu Dẫn truyền giam lại sau dinh.Hoàng Phi Hổ nghe tin Hoàng Thiên Lộc bị bắt, lòng đau như cắt, vội sai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa - Hồi 74 Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 74 Khói Trắng, Hơi Vàng, hai phép đồng nhau Anh em Hoàng Thiên Lộc vây phủ, Trần Kỳ chống cự không lại bịthương nơi đùi, thất kinh giục thú bỏ chạy. Hoàng Thiên Lộc đuổi theo, Trần Kỳ thấy vậy liền hà hơi vàng trongmiệng ra. Hoàng Thiên Lộc hôn mê té xuống ngựa bị quân phi báo bắt trói. Hoàng Thiên Tước Hoàng Thiên Tường đuổi theo, nhưng không kịp,Trần Kỳ đã giải Hoàng Thiên Lộc vào thành nạp cho Khưu Dẫn. Khưu Dẫn truyền giam lại sau dinh. Hoàng Phi Hổ nghe tin Hoàng Thiên Lộc bị bắt, lòng đau như cắt, vộisai người đến trước thành thám thính tin tức, biết Khưu Dẫn chưa chém conmình, Hoàng Phi Hổ mới tạm an tâm. Bấy giờ Khưu Dẫn vẫn còn đau, chưa ra trận được. Sáng hôm sau Trần Kỳ vẫn điều khiển đoàn quân phi báo kéo ra khỏithành khiêu chiến. Lần này Trần Kỳ không đội mão, để đầu trần, quyết bắt cho đượcHoàng Thiên Tường mà trả thù. Quân vào báo với Hoàng Phi Hổ. Hoàng Thiên Tường tình nguyện ra trận. Hoàng Phi Hổ cản không được, phải nhận lời. Hoàng Thiên Tường cỡi ngựa ra ngoài hét lớn: - Trần Kỳ nay ta quyết bắt ngươi về lập công. Nói rồi vung đao hỗn chiến. Hai tướng đánh nhau một lúc, HoàngThiên Tường sợ Trần Kỳ hà hơi vàng, liền ra miếng đâm Trần Kỳ một gươmtrúng nhằm bắp vế trái. Trần Kỳ bại tẩu vào thành. Khưu Dẫn nghe báo tức giận, quyết ra trận bắt Hoàng Thiên Tườngliền cỡi thú chạy ra nạt lớn: - Hoàng Thiên Tường ngươi chớ ỷ tài. Hoàng Thiên Tường nói: - Ta quyết chuyến này chém đầu ngươi cho biết. Nói rồi đâm tới một đao. Hai tướng hỗn chiến. Cây giáo Hoàng ThiênTường đánh như giông bão. Khưu Dẫn đỡ không kịp liền quày ngựa chạy dài. Hoàng Thiên Tường đuổi theo, bỗng trên đầu Khưu Dẫn chiếu mộtđạo hào quang, trong đạo hào quang bay ra một trái châu bằng cái bát, KhưuDẫn kêu lớn: - Hoàng Thiên Tường, coi bửu bối của ta đây. Hoàng Thiên Tường thấy trái châu thì mê sảng té xuống ngựa, bị quânbắt trói khiêng về ải Thanh Long. Khi tỉnh lại, mở mắt thấy mình bị trói, lại thấy Khưu Dẫn đứng trướcmặt, giận quá hét: - Khưu Dẫn, ngươi dùnh tà thuật gì mà bắt ta? Thật là quân hèn hạ.Dẫu ta có chết đi quyết hiện hồn về đây báo cừu. Nếy ta không báo cừuđược thì một ngày kia Khương Nguyên soái hay được ta e thịt xương ngươikhông còn gì cả. Khưu Dẫn nổi giận mắng: - Súc sanh! Ngươi đánh đâm chém ta nhiều phen suýt bỏ mạng nhưthế không đủsao? Hôm nay bị bắt không năn nỉ đặng toàn thây thì thôi cònlớn tiếng hạ nhục ta nữa. Hoàng Thiên Tường vẫn không nhịn: - Ta tức vì đâm ngươi một giáo chưa lòi phèo, bắn ngươi một mũichưa thấu tim, đánh ngươi một giản chưa bể sọ. Nay vắt ta thì cứ giết đừngnói nhiều lời vô ích. Khưu Dẫn không còn dằn nổi nữa truyền quân đem Hoàng ThiênTường ra chặt bêu đầu ngoài cửa thành quăng thây cho quạ ăn. Quân thám thính thấy thủ cấp của Hoàng Thiên Tường bêu ngoàithành vội chạy về báo với Hoàng Phi Hổ: - Tứ công tử bị Khưu Dẫn bêu đầu ngoài thành và phơi xác trước cửa. Hoàng Phi Hổ nghe tin thất kinh hét lên một tiếng rồi ngã ngửa ngấtlịm. Các tướng lật đật đỡ dậy phút chốc Hoàng Phi Hổ tỉnh dậy khóc lớn: - Ta chỉ có bốn đứa con võ nghệ song toàn, đồng ra phò Võ Vương.Nhưng chưa hội được chư hầu thì đã bỏ mạng hết hai còn một đứa bị giamchẳng biết chết sống lẽ nào. Ôi! Thật là cảnh đau lòng. Hoàng Phi Hổ buồn con chết ngâm bốn câu thơ rằng: Vì nước liều thân đến chiến trường, Oai hùm giết tướng mấy ai đương Chư hầu chưa hội, nguyền chưa phỉ, Tả đạo bêu đầu xiết nỗi thương Than thở một hồi, Hoàng Phi Hổ liền viết thơ đến Tử Nha viện binh. Bấy giờ Khương Thượng đang ngồi trong dinh xảy nghe quân vào báocó quân Hoàng Phi Hổ đến dâng thơ. Tử Nha truyền cho vào lấy thơ đọc thất kinh nói với chư tướng: - Ðặng Cửu Công và Hoàng Thiên Tường đều là dũng tướng lại tửtrận. Ðặng Thiền Ngọc khóc òa, nói với Tử Nha: - Xin Nguyên soái cho tôi đi báo thù. Tử Nha nhận lời, lại khiến Na Tra đi trợ chiến với Võ Thành Vươngnữa. Na Tra đi xe đến trước, còn Ðặng Thiền Ngọc đi ngựa nên đến sau. Hoàng Phi Hổ nghe tin Na Tra đến, liền ra nghinh tiếp và nói: - Tôi vâng lệnh lãnh binh ra ải, giết tướng địch cũng nhiều, chẳng ngờbọn chúng dùng tà đạo hại Ðặng Cửu Công và con tôi, tôi chưa biết cách gìđối phó. Nay có Tiên phong đến đây trợ chiến thì mau mắn biết chừng nào. Na Tra an ủi: - Tiểu tướng quên mình vì nước bỏ mình, ngàn năm lưu tên, xin tướngquân chớ ưu phiền. Hôm sau Na Tra đến nơi thành khiêu chiến thấy có bêu thây HoàngThiên Tường trên thành, nổi giận hét lớn: Ta bắt được Khưu Dẫn cũng trị tội như thế. Hãy biểu nó ra đây chịuchết. Quân vào báo lại, Khưu Dẫn vội kéo quân ra hỏi lớn: - Tướng kia phải Na Tra không? Na Tra đáp: - Thất phu đã biết tên ta sao còn phách lối. Hoàng Thiên Tường vớingươi ai vì chúa ấy, bắt quá thì bêu đầu, có tội gì mà bêu thây như vậy? Nói rồi lướt tới đâm Khưu Dẫn một giáo. Khưu Dẫn cầm cự được ba chục hiệp nhắm bề chống trả không lại bèntrá bại bỏ chạy. Na Tra đuổi theo, Khưu Dẫn vận bạch quang trên đầu hiện ra một tráichâu như trước, rồi kêu Na Tra nói: - Hãy coi phép báu ta kìa. Na Tra trông thấy cười lớn: - Nó là trái châu lạ lùng gì mà phải nói. Khưu Dẫn thấy vậy kinh hãi nghĩ thầm: - Ta tu luyện lâu năm mới được trái châu này, tướng nào trông thấycũng mê sảng, sao nay Na Tra nhìn hoài không té. Nghĩ rồi quay ngựa lại đánh Na Tra, ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: