Danh mục

Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 23

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 160.26 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“Nam kha tử": Lấy nhầm đừng oán hận, lòng trinh gửi đỗ quyên. Nếu như nói việc kín với người khác thì sẽ làm cho bạn lãng tử trộm phấn son ngấm ngầm sinh lòng gian tà. Vì sao lại đi theo người. muốn ngủ với người ta ư? Cho dù tìm được nhân duyên cũ, thì mình đã bị ô nhục quá nhiều, khó mà rửa sạch được. Con gái đã hứa gả cho người ta, trong đó thường có những biến cố, không thể lấy nhau được, thì lấy một người khác thích hợp. Nếu không chịu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Đoán Án Kỳ Quan - Chương 23 Đoán Án Kỳ Quan Chương 23 Thục Nữ Giả Nhớ Chồng, Thất Tiết Mạo Danh Lừa Gạt, Bạn Sói Lang “Nam kha tử: Lấy nhầm đừng oán hận, lòng trinh gửi đỗ quyên. Nếu như nói việckín với người khác thì sẽ làm cho bạn lãng tử trộm phấn son ngấm ngầmsinh lòng gian tà. Vì sao lại đi theo người. muốn ngủ với người ta ư? Cho dùtìm được nhân duyên cũ, thì mình đã bị ô nhục quá nhiều, khó mà rửa sạchđược. Con gái đã hứa gả cho người ta, trong đó thường có những biến cố,không thể lấy nhau được, thì lấy một người khác thích hợp. Nếu không chịulấy người khác thì thủ tiết cho đến khi chết ấy là cao thượng nhất. Chẳng hạnnhư thời Vạn Lịch có một cô gái mà người ta đồn ầm cả lên, vì họ lấy nhauvội vội vàng vàng nên không biết nhầm bao nhiêu lần. Lúc ấy ở huyệnThanh Điền có một người đi xa vừa mới về nghe thấy câu chuyện ấy gả ngaycon gái mình cho một người nông phu. Giữa đường không có gì, người ấy đãdùng một dải áo làm sính lễ. Khi về tới nhà, lại có một nhà giàu tới hỏi, mẹcô lại gả cô cho người ấy. Đến tối họ mang kiệu đến đón dâu, vì cha đã hứagả trước, nên không theo lời mẹ, cô mang theo con dao, rồi tự đâm cổ ngaykiệu đón dâu. Quan huyện thấy thế khen cô là một liệt nữ, lập đền thờ, rồilệnh cho chồng phải làm ông từ đèn nhang hương khói tại ngôi đền này. Quảlà trong hàng ngàn người, mới có một người như thế, chỉ tiếc rằng ta quênmất họ tên. Trường hợp thứ hai là bất đắc dĩ phải lấy, nhưng rốt cuộc vì nhớngười chồng cũ mà chết. Đó là cô gái nước Lương. Cô này đã hứa hôn vớimột người, song người này đi xa quê, suốt một năm trời ròng rã mà vẫnkhông về. Cha mẹ ép cô phải lấy một người khác, tuy cô đã lấy người ấy,nhưng suốt ngày cứ nhớ người chồng cũ, rồi u uất mà chết. Ở nơi xa, ngườichồng nghe tin cô ấy vì thương nhớ mình mà chết, bèn tới mộ cô, đào quantài lên, cô gái ấy tự nhiên sống lại. Người chồng sau thấy thế làm đơn đưalên quan kiện anh kia. Quan nói: - Đây là chuyện hết sức khác thường, không thể dựa vào lý bìnhthường mà xét xử. Ông xử cho cô ấy thuộc về người chồng cũ. Còn như chuyện về một cô gái, không đến nỗi chết ngay mà vẫn cònđể tâm đến việc già trẻ giàu nghèo. Tuy không quên lời cha mẹ, nhưng lạithất thân với người khác. Tức là cô có lưu luyến người đã hỏi trước, đó cũngchỉ là điều bình thường thôi. Thời ấy ở phía tây thành Lật Dương có một người tên là Thang KhônNguyên, hiệu là Tiểu Xuân, chừng hai mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú, chẳng cóchút nào tỏ ra quê mùa. Phía tây thành có một nhà giàu tên là Phùng Huyền,không có con trai, chỉ sinh một người con gái, gọi là Thục Nương cũng gầnhai mươi tuổi. Lão Phùng thấy Thang Tiểu Xuân người sáng sủa, sau nàychắc cũng không đến nỗi nào, thế là ông kén anh làm rể, rồi nhờ người mốiđến nói với nhà họ Thang nhận Tiểu Xuân làm rể. Vì nhà nghèo không mônđăng hộ đối nên cha mẹ Tiểu Xuân không dám nhận lời. Người mối đi lại tớimấy lần, lão Phùng mới bằng lòng. Song tuy bằng lòng đấy cũng chỉ nóimồm thôi chứ không bắt tay vào lo việc cưới xin. Một năm sau, nhà họ Phùng cho người mối đến giục cưới, nhà họThang nói: - Tôi rất cám ơn tấm lòng tốt của ông Phùng, nhưng nay hoàn cảnhvẫn còn eo hẹp, chưa lo được sính lễ, lẽ nào lại tay không đến xin cưới thìcòn ra cái gì nữa. Ngươi mối nói: - Thôi thì ông cứ đến nói trước đi, miễn là ông bằng lòng cho ThangTiểu Xuân làm rể là được rồi, còn lễ lạt không cần phải lo, nhà họ Phùng sẽđưa lễ vật tới, để chàng rể mang đi. Vợ chồng ông Thang thấy thế mừng quýnh lên, nói: - Vậy thì nhà ông Phùng chọn ngày cưới ngay đi. Người mối trở về nói với lão Phùng, rồi ông chọn ngày mười lămtháng Chín làm lễ cưới. Tháng sau bàn định như thế thì ngờ đâu tháng Bảy lão Phùng đổ bệnh,chỉ sau mấy hôm là qua đời. Lo ma chay xong, gia đình họ Phùng giàu có,nhất định sẽ có nhiều của hồi môn, người ta đua nhau nhờ người đến hỏi.Khi còn sống ông Phùng đã hứa gả cho Thang Tiểu Xuân, gia đình khôngdám thay đổi, nên không nhận lời ai. Thấy ông Phùng chết ông Thang nghĩrằng giàu nghèo không môn đăng hộ đối, ông Phùng lại chưa nhận sính lễ,chắc rằng đã thay đổi ý định nên nhà họ Thang không dám cưới xin nữa. Lại qua mấy tháng nữa Thục Nương có một người chú tên là PhùngKỳ. Thấy cháu đã lớn mà chưa có chồng để nương tựa ông đã đứng lên gảcháu làm vợ kế cho một tú tài ngươi phía nam thành. Ngươi tú tài này tên làTiền Nham, tự là Hiện Dân, trạc bốn mươi tuổi, nghèo rớt mồng tơi, anh tathường dựa vào mấy quyển sách nát, dạy học sống qua ngày. Cưới được ba ngày, Tiền Nham hỏi Thục Nương: - Em ơi, khi cha còn sống ông là một người giàu có, tại sao lại để emtới ngần này tuổi mới lấy chồng? Thấy chồng hỏi thế cô chợt chau mày, quay đi gạt nước mắt, cúi đầuthở dài, im lặng. Tiền Nham không hiểu vì sao, rồi hớn hở tươi cười thânthiết hỏi: - Em thân yêu, trong lòng em có gì vướng mắc sao không nói với anh,để anh cùng em chia sẻ. - Chuyện này lẽ ra không nên nói với anh, - Thục Nương thở dài nói. -Mà có nói với anh cũng vô ích thôi, nói mà làm gì. Tiền tú tài thấy thế cứ vò đầu bứt tai van nài đòi cô nói ra. ThụcNương nói: - Anh bảo em có chuyện gì vướng mắc ư? Ngày cha em còn sống, vốnđã bằng lòng gả em cho Thang Tiểu Xuân, tháng sau chọn ngày mười lămtháng Chín thì cưới. Không ngờ tháng Bảy cha em ốm rồi mất, nhà họ Thangchưa đưa sính lễ, thế là họ không vấn lại nữa, cuộc nhân duyên đành nhưnước chảy bèo trôi. Nói ra càng thêm đau khổ. Nói xong, nước mắt lại giàn giụa rơi lã chã. Đấy quả là tấm lòng tốtcủa Thục Nương, lẽ ra phải giấu kín. Mà nói thì hóa ra người một dạ hailòng. Tiền tú tài lại là một người thẳng như ruột ngựa, anh chẳng chút nghingờ bực bội. Tiền tú tài lại cười nói: - Chuyện này vốn không nên nhắc tới, tóm lại đã là vợ chồng ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: