Thông tin tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 1 COLDWATER, MAINE NGÀY NAYTôi bước vào lớp sinh học mà miệng há hốc: trên bảng đen, 1 nàng búp bê Barbie với 1 chàng búp bê Kent đang bị dính chặt đầy bí ẩn vào đó trong tư thế nối tay vào nhau và hầu như hoàn toàn khỏa thân, ngoại trừ "1 số chỗ" được che bởi mấy chiếc lá nhựa. Trên đầu chúng là 1 dòng chữ được tô đậm bằng phấn hồng:Đứng cạnh tôi, Vee Sky nói: "Thảo nào trường mình lúc nào cũng cấm dùng điện thoại có gắn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 1 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 1 COLDWATER, MAINE NGÀY NAYTôi bước vào lớp sinh học mà miệng há hốc: trên bảng đen, 1 nàng búp bê Barbievới 1 chàng búp bê Kent đang bị dính chặt đầy bí ẩn vào đó trong tư thế nối tayvào nhau và hầu như hoàn toàn khỏa thân, ngoại trừ 1 số chỗ được che bởi mấychiếc lá nhựa. Trên đầu chúng là 1 dòng chữ được tô đậm bằng phấn hồng:Đứng cạnh tôi, Vee Sky nói: Thảo nào trường mình lúc nào cũng cấm dùng điệnthoại có gắn camera. Những hình ảnh này mà xuất hiện trên tạp chí điện tử thìmình sẽ có đủ bằng chứng để yêu cầu Bộ giáo dục cắt ngay cái môn Sinh học nàyđi. Và khi đó tụi mình sẽ có hẳn 1 tiết để làm những việc hữu ích hơn - như nhờcác anh chàng dễ thương lớp trên kèm cặp bọn mình theo từng đôi chẳng hạn.Sao thế Vee? Tôi nói. Mình tưởng cậu đã mong chờ môn học này từ kỳ trướccơ mà?Vee cụp mi và cười ranh mãnh: Môn này đâu có dạy cho mình những điều mìnhchưa biết!Vee? Cậu đã...biết hết rồi á?Đừng có hét toáng lên thế! Nó nháy mắt. Đúng lúc đó chuông reo, và chúng tôinhanh chóng ngồi vào chỗ.Thầy huấn luyện viên McConaughy túm lấy cái còi đang lủng lẳng trên dây đeo cổvà thổi: Cả lớp, ngồi xuống! Thầy vốn là huấn luyện đội bóng rổ của trường, vàthầy coi việc dạy môn Sinh học lớp 10 nà như là 1 nhiệm vụ phụ.Lũ nhóc các em đừng có nghĩ tình dục chỉ 1 cuộc dạo chơi 15 ở ghế sau ô tô. Nólà cả 1 khoa học. mà khoa học là gì nhỉ?Là 1 thứ chán ngắt, vài đứa phí cuối lớp nói vọng lên.Là môn duy nhất em chẳng hiểu gì hết, đứa khác nói theo.Thầy hướng mắt lên mấy dãy bàn đầu, và ngừng lại ở tôi. Nora?Là sựu nghiên cứu về thứ gì đó ạ, tôi nói.Thầy bước tới và gõ bộp ngón tay troe lên mặt bàn của tôi. Còn gì nữa?Là tri thức thu được thông qua thực nghiệm và quan sát. Trôi chảy. Những lờitôi vừa phát ra chẳng khác nào lời phsat thanh viên đọc audibook.Hãy diễn đạt theo cách của em đi.Tôi liếm môi và cố tìm 1 từ đồng gnhixa.Khoa học là...1 sự điều tra, đúng ko ạ? Tôi như hỏi lại thầy.Khoa học đúng là 1 sự điều tra, thầy nói. xoa 2 tay vào nhau. Khoa học đòi hỏichúng ta hóa thân thành những thám tử.Thế thì kể ra Khoa học cũng thú vị thật. Nhưng tôi đã học trong lớp của thầyMcConaughy đủ lâu để ko nuôi hy vọng về điều đó.Muốn điều tra tốt thì cần thực hành, thầy tiếp tục.Sẽ cũng thế, 1 lời bình luận khác lập tức vọng lên từ cuối lớp. Cả lớp phá lêncười còn thầy trỏ ngón tay vào kẻ nói leo cảnh cáo.Đó ko phải là bài tập về nhà tối nay đâu. Nói rồi thầy lại hướng về tôi: Nora,em đã ngồi cạnh Vee từ đầu năm học phải ko?Tôi gật đầu nhưng lại có cảm giác rất xấu về chuyện này.Cả 2 em đều cùng ở trong ban biên tập báo điện tử của trường?Tôi lại gật đầu.Thầy cá là các em nhiểu nhau khá rõ.Vee đá chân tôi dưới gầm bàn. Tôi biết nó đang nghĩ gì. Thầy McConaughy chẳngthể biết được chúng tôi hiểu nhau đến mức nào. Ý tôi ko chỉ dừng lại ở những bímật 2 đứa cùng chôn vùi trong nhật ký. Vee chẳng giống tôi chút nào. Nó là 1 cônàng tóc vàng mắt xanh quyến rũ với thân hình đầy đặn. Còn tôi là đứa tóc nâumắt màu xám khói với những lọn tóc xoăn bất trị thách thức cả những chiếc máyduỗi tóc tốt nhất, lại còn cau lêu đêu như 1 cái ghế ở quầy bar. Nhưng có 1 sợi dâyvô hình đã gắn kết chúng tôi lại với nhau, tôi và Vee đều tin rằng chúng tôi đã thânthiết từ trước khi được sinh ra, và sẽ mãi mãi gắn bó bên nhau trong suốt phần đờicòn lại.Thầy nhìn xuống cả lớp: Thực ra, tôi tin chắc rằng các em đều hiểu khá rõ vềngười bạn đang ngồi cạnh mình. Các em chọn chỗ ngồi đó vì 1 lý do đặc biệt,đúng ko? Sự quen thuộc. Tiếc là những thám tử giỏi nhất lại tránh sự quen thuộc.Nó làm nhụt đi bản năng điều tra. Thế nên ngày hôm nay chúng ta sẽ lập 1 sơ đồchỗ ngồi mới.Tôi định mở miệng phản đối nhưng Vee đã làm thế trước tôi: Em phản đói! Đãtháng 4 rồi, năm học sắp kết thúc rồi. Bây giờ thầy ko thể bày ra cái trò này được.Thày McConaugh khẽ mỉm cười: Tôi hoàn toàn có thể bày cái trò này đến tậnngày cuối cùng của học kỳ. Và nếu em trượt môn của tôi, năm tới em quay lại đây,tôi sẽ lại bày cái trò này ra đấy.Vee lườm thầy. Nó nổi tiếng vì cái lườm đó. Đó là cái nhìn có thể nói lên mọi thứmà ko phải thốt ra thành tiếng. rõ ràng đã miễn nhiễm với nó, thầy đưa còi lênmiệng và chúng tôi hiểu ra vấn đề.Những em ngồi bên trái bàn - bên tay trái của các em đó - di chuyển lên 1 chỗ.Những em ngồi bàn đầu - đúng, bao gồm cả em đấy, Vee ạ - chuyển xuống bàncuối.Vee nhét vở vào ba lô và kéo khóa lại. Tôi cắn môi khẽ vẫy tay tạm biệt nó rồi nhẹnhàng quay lại, kiểm tra chỗ trống đằng sau mình. Tôi biết tên của mọi đứa tronglớp...trừ 1 thành viên. 1 gã trai từ nơi khác chuyển đến. Thầy giáo chưa bao giờgọi cậu ta, và có vẻ cậu ta thích vậy. Cậu ta ngồi thượt ra sau tôi 1 bàn, đôi mắtđen lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước. Lúc nào cũng vậy. Có lúc tôi ko tinrằ ...