Danh mục

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 10

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 137.24 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 10Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại réo rắt. Vẫn còn mơ mơ màng màng, tôi bịt gối lên đầu và cố ngăn âm thanh đó. Nhưng điện thoại cứ reo. Reo mãi. Cuộc gọi chuyển sang thư thoại. Năm giây sau, chuông lại reo. Tôi thò một tay xuống giường, quờ quạng tìm quần và móc điện thoại ra khỏi túi. “Vâng?” Tôi vừa ngáp vừa nói, mắt vẫn nhắm tịt. Có tiếng người thì thào giận dữ ở đầu bên kia: “Cậu làm sao thế? Chuyện gì đã xảy ra...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 10 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 10Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại réo rắt. Vẫn c òn mơ mơ màng màng,tôi bịt gối lên đầu và cố ngăn âm thanh đó. Nhưng điện thoại cứ reo. Reo mãi.Cuộc gọi chuyển sang thư thoại. Năm giây sau, chuông lại reo.Tôi thò một tay xuống giường, quờ quạng tìm quần và móc điện thoại ra khỏi túi.“Vâng?” Tôi vừa ngáp vừa nói, mắt vẫn nhắm tịt.Có tiếng người thì thào giận dữ ở đầu bên kia: “Cậu làm sao thế? Chuyện gì đãxảy ra khi cậu đi mua kẹo bông thế? Và khi đó sao không bảo mình là cậu đang ởđâu để mình đến bóp cổ cậu hả?”Tôi vỗ vỗ cườm tay lên trán.“Mình cứ nghĩ là cậu bị bắt cóc rồi cơ!” Vee tiếp tục: “Mình nghĩ là cậu đã bị dụđi! Mình nghĩ là cậu đã bị giết!!!”Tôi cố tìm đồng hồ trong bóng tối. Tôi gạt tay vào chiếc khung ảnh trên bàn cạnhgiường, thế là tất cả các khung ảnh sau nó đều vị đổ theo dây chuyền.“Mình về chậm một chút”, tôi nói. “Lúc mình về trung tâm vui chơi thì cậu đã đirồi.”“Chậm? Chậm là chậm thế nào?”Những con số màu đỏ trên đồng hồ đập vào mắt tôi. Mới hơn hai giờ sáng.“Mình đã đi vòng quanh bãi đổ xe suốt một tiếng đồng hồ” Vee nói. “Elliot đã đikhắp công viên, giơ ra cho người ta xem bức ảnh duy nhất của cậu mà mình cótrong điện thoại. Mình đã cố gọi điện cho cậu hàng tỷ lần. Mà khoan. Cậu đang ởnhà à? Cậu về bằng cách nào thế?”Tôi dụi mắt. “Patch đưa mình về.”“Kẻ rình rập Patch sao?”“Ôi, mình không có nhiều lựa chọn, đúng không?” Tôi nói cộc lốc. “Cậu đã về màkhông đợi mình”.“Giọng cậu có vẻ xúc động. Thực sự xúc động. Không, không hẳn thế. Mà là kíchđộng…bối rối…hứng khởi”. Tôi có thể cảm thấy mắt nó đang mở to ra. “Hắn hôncậu rồi, đúng không?”Tôi không trả lời.“Hắn đã làm thế! Mình biết mà! Mình đã thấy cái cách hắn nhìn cậu. Mình biếtchuyện này sẽ xảy ra! Mình đã lường trước điều này mà!”Tôi không muốn nghĩ về nó.“Nó như thế nào?” Vee thúc ép. “Một nụ hôn nhẹ nhàng? Ngọt ngào? Hay một nụhôn nóng bỏng?”“Gì cơ?”“Chỉ là hôn chụt một cái, hay cậu đã mở miệng, hay dùng đến cả lưỡi? Đừng ngại.Cậu không cần trả lời đâu. Patch không phải loại người cứ tiến từng bước một. Đãdùng đến lưỡi rồi. Chắc chắn như thế!”Tôi lấy tay che mặt. Có lẽ Patch đã nghĩ rằng tôi không biết cách tự chủ. Tôi đãngã vào vòng tay cậu ta. Tôi đã tan chảy như bơ. Ngay trước khi đuổi cậu ta về, tôichắc rằng mình đã thốt ra một âm thanh vừa như thở phào khoan khoái lại vừa nhưrên rỉ ngây ngất.Điều đó giải thích cho nụ cười ngạo mạn của cậu ta.“Bọn mình nói chuyện này sau được không?” Tôi nói, véo sống mũi.“Còn lâu.”Tôi thở dài. “Mình mệt lắm”.“Không thể tin nổi là cậu lại có ý định để mình phải đoán già đoán non”.“Mong rằng cậu sẽ quên chuyện này đi”.“Còn lâu.”Tôi cố thả lỏng những đường cơ trên cổ, ngăn chặn trước cơn đau đầu mà tôi cảmthấy đang mon men hình thành. “Bọn mình vẫn đi mua sắm chứ?”“Mình sẽ đón cậu lúc bốn giờ”.“Mình tưởng năm giờ bọn mình mới gặp nhau mà”.“Tình thế đã thay đổi. Mình thậm chí còn có thể đến sớm hơn nếu trốn được cáikhoảng thời gian dành cho gia đình. Mẹ mình đang hết sức phiền muộn. Bà tựtrách bản thân rằng kỹ năng làm mẹ của bà chính là nguyên nhân khiến mình bịđiểm kém. Thế là bà đã quyết định các thành viên trong gia đình phải dành thờigian ở bên nhau. Hãy chúc mình may mắn đi”.Tôi tắt máy và lại chui vào giường. Tôi hình dung ra nụ cười ám muội và đôi mắtđen lấp lánh của Patch. Sau khi lăn lộn trở mình trên giường trong vài phút, tôichào thua, không cố thư giãn nữa. Chừng nào Patch còn lởn vởn trong tâm trí tôi,tôi không thể thấy thoải mái được.Khi tôi còn nhỏ, Lionel – con trai đỡ đầu của Dorothea – từng đập vỡ một tấmkính trong phòng bếp. Anh ta dọn hết các mảnh vỡ và chừa lại một mảnh cho tôi,thách tôi liếm nó. nó. Say mê Patch cũng gần giống như liếm mảnh vỡ đó. Tôi biếtđiều đó thật ngu ngốc. Tôi biết mình sẽ bị thương. Nhưng sau chừng ấy năm, cómột điều ở tôi vẫn không thay đổi: tôi vẫn bị sự nguy hiểm quyến rũ.Đột nhiên tôi ngồi thẳng dậy và vớ lấy điện thoại. Tôi bật đèn.Điện thoại báo pin vẫn còn đầy.Xương sống tôi lạnh toát. Máy mình đã hết pin rồi cơ mà? Vậy sao mẹ tôi và Veeđều gọi đến được?Mưa rơi lộp bộp trên những mái hiên sặc sỡ của các cửa hàng dọc bến tàu. Nhữngngọn đèn khí đốt kiểu cổ xếp theo hình chữ chỉ dọc hai bên đường đang lung linhtỏa sáng. Tay xoay xoay chiếc ô, Vee và tôi bước vội trên vỉa hè và dừng lại dướimái hiên trắng sọc hồng của cửa hàng Victoria’s Secret. Chúng tôi cùng gửi ô vàdựng chúng bên ngoài lối vào.Một tràng sấm rền vang khiến chúng tôi chạy ù vào trong.Tôi giậm chân giũ nước mưa ra khỏi giày cho đỡ lạnh. Vài lọ tinh dầu được đốtlên và bày ở trung tâm cửa hàng, một mùi hương ngào ngạt kỳ lạ bao quanh tôi.Một người phụ nữ mặc đồ đen quàng cái thước dây quanh cổ bước tới chỗ chúngtôi: “Các em có muốn đo miễn phí…”“Bỏ cái thước ...

Tài liệu được xem nhiều: