Danh mục

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 12

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 136.42 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 12Điện thoại của tôi rung lên trong túi, và sau khi chắc rằng mình không bị đôi mắt khó chịu của cô thủ thư theo dõi, tôi trả lời. “Mẹ à?” “Con à,” bà nói, buổi đấu giá kết thúc sớm. Mẹ sẽ được về nhà sớm một tiếng với con. Con đang ở đâu thế?” “Chào mẹ! Con không biết là mẹ xong việc nhanh thế. Con đang rời thư viện. Mẹ đang ở đâu ạ?” “Phía Bắc New York. Quả là một quãng đường dài.” Bà cười nhưng giọng có vẻ mệt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 12 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 12Điện thoại của tôi rung lên trong túi, và sau khi chắc rằng mình không bị đôi mắtkhó chịu của cô thủ thư theo dõi, tôi trả lời. “Mẹ à?”“Con à,” bà nói, buổi đấu giá kết thúc sớm. Mẹ sẽ được về nhà sớm một tiếng vớicon. Con đang ở đâu thế?”“Chào mẹ! Con không biết là mẹ xong việc nhanh thế. Con đang rời thư viện. Mẹđang ở đâu ạ?”“Phía Bắc New York. Quả là một quãng đường dài.” Bà cười nhưng giọng có vẻmệt mỏi. “Mẹ nhớ con lắm rồi cưng ạ.”Tôi nhìn quanh tìm đồng hồ. Tôi muốn ghé qua bệnh viện thăm Vee trước khi vềnhà.“Mẹ ơi,” tôi bảo mẹ, “con phải đi thăm Vee. Con về muộn vài phút nhé. Sẽ nhanhthôi, con hứa đấy.”“Ừ con cứ đi đi.” Giọng bà thoáng chút thất vọng. “Con bé thế nào rồi? Sáng naymẹ nhận được tin nhắn của con về cuộc phẫu thuật của con bé.”“Vee được phẫu thuật xong rồi ạ. Họ đang chuẩn bị đưa nó về phòng riêng.”“Nora!” Dường như mẹ tôi hơi xúc động. “Mẹ mừng vì con không sao cả. Mẹkhông thể sống một mình nếu con gặp chuyện gì đâu. Nhất là từ khi cha con…”Bà ngừng lại. “Mẹ mừng là chúng ta đều an toàn. Gửi lời chào Vee hộ mẹ nhé!Gặp lại con sau. Ôm và yêu con.”“Con cũng yêu mẹ.”Trung tâm y tế vùng Coldwater là một tòa nhà gạch đỏ ba tầng với lối đi có máiche dẫn thẳng đến cửa chính. Tôi đi qua cánh cửa kính xoay rồi dừng lại ở bàn lễtân để hỏi thăm về Vee. Người ta bảo nó đã được chuyển về phòng bệnh nửa tiếngtrước, và mười lăm phút nữa sẽ hết giờ thăm bệnh. Tôi vào thang máy và bấm nútlên tầng.Tôi đẩy cửa phòng 207 thì thấy Vee đang ngồi tựa trên giường, tay trái bị bó bộtvà cố định trước ngực. “Vee?” Tôi nói khi thấy nó còn thức.Vee thở dài khoan khoái. “Mình thích thuốc. Thật đấy! Chúng thật tuyệt diệu! Cònhay hơn cả cappuccino Enzo nữa…Này, nghe vần nhỉ. Cappuccino Enzo. Ôi…mình nhất định sẽ trở thành một nhà thơ! Muốn nghe một bài thơ khác không?Mình giỏi ứng khẩu lắm đấy.”“Ơ…”Một cô y tá vào thay dây truyền dịch cho Vee. “Cháu cảm thấy ổn chứ?” Cô ấy hỏinó.“Không, mình không thích làm thi sĩ nữa,” Vee nói. “Mình nhất định sẽ trở thànhmột diễn viên tấu hài! Cốc, cốc, cốc.”“Hả?” Tôi nói.Cô y tá đảo mắt. “Ai gọi đó?”“Cua,” Vee nói.“Cua là ai?”“Quơ lấy cái khăn tắm của cậu đi, chúng mình sẽ đi ra biển.” {Nguyên văn lời nóicủa Vee: từ “crab” vừa có nghĩa là “con cua”, vừa có nghĩa là “quơ lấy, chụp lấy”}“Có lẽ nên giảm bớt lượng thuốc giảm đau đi cô ạ,” tôi bảo cô y tá.“Quá muộn rồi. Cô vừa cho con bé một liều nữa. Cháu chờ mười phút nữa thì sẽthấy.” Cô đi ra khỏi cửa.“Thế nào?” Tôi hỏi Vee. “Bác sĩ bảo thế nào?”“Bác sĩ? Ông bác sĩ của mình là một ông mông bự. Trông như một người Oompa-Loompa ấy. Đừng nhìn mình khủng khiếp như thế. Lần cuối cùng khi đến đây,ông ta bỗng nhiên nhảy một điệu Funky Chicken rất dở hơi. Và lúc nào ông tacũng ăn socola. Toàn socola hình con vật thôi! Cậu biết những con thỏ socola đặchọ bán trong lễ Phục sinh chứ? Đó là thứ mà những người Oompa-Loompa đã ăntrong bữa tối đấy. Một con vịt socola trong bữa trưa với một suất kẹo dẻo hình gàcon màu vàng nữa… {Oompa-Loompa là tên gọi của một chủng người tí hon đượcnhà văn người Anh Roald Dahl tưởng tượng và sáng tạo ra trong loạt truyện ngộnghĩnh Charlie và nhà máy Socola hay Charlie và chiếc thang máy bằng kính.Những người tí hon này đến từ Loompaland – một vùng đất thuộc hòn đảoLoompa biệt lập ngoài khơi Thái Bình Dương; họ chỉ cao đến gối người bìnhthường và có mái tóc rất kỳ dị. Người Oompa-Loompa được ông chủ WillyWonka thuê làm việc trong nhà máy Socola như những nhân công duy nhất vàđược trả công bằng món hạt cacao kho ái khẩu. Đổi lại, họ phải giữ bí mật tuyệtđối về những công thức chế biến socola trong nhà máy này.}“Ý mình là kết quả giám định cơ…” Tôi chỉ vào đống dây dợ trên người nó.“Ồ. Một cánh tay bị gãy, toàn thân chấn động mạnh, rồi một loạt vết thương đủloại, trầy xước và thâm tím. May là mình đã phản xạ nhanh và né được, nếu khôngđã bị thương tích nghiêm trọng rồi. Khi cần phản xạ, mình giống như một con mèoấy. Mình là Người Mèo. Mình là một chiến binh bất khả xâm phạm! Lý do duynhất hắn đánh bại được mình là vì trời mưa. Mèo không thích nước. Nó làm choNgười Mèo yếu đi! Đó là khắc tinh của mình.”“Mình thành thật xin lỗi,” tôi chân thành bảo Vee. “Đáng lẽ mình mới là đứa phảinằm trên giường bệnh.”“Và uống tất cả chỗ thuốc này ư? Ôi ôi… Không đời nào.”“Cảnh sát có tìm thấy manh mối gì không?”“Không, không, và không.”“Không có nhân chứng nào à?”“Lúc đó bọn mình đang ở nghĩa địa giữa cơn giông bão,” Vee chỉ tay ra ngoài.“Những người bình thường nhất đều đang ở trong nhà Nora ạ.”Nó nói đúng. Những người bình thường nhất đều ở trong nhà lúc ấy. Còn Vee vàtôi đã ra ngoài… cùng với người phụ nữ bí ẩn đi theo Vee bên ngoài cửa hàngVictoria’s Secret.“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Tôi hỏi.“Mình đang đi vào nghĩ ...

Tài liệu được xem nhiều: