Vết sẹo cánh thiên thần Chương 14Tôi quay về căn nhà trại lúc gần tám giờ. Tra chìa khóa vào ổ, tôi xoay nắm đấm và dùng hông huých vào cửa. Tôi đã gọi điện cho mẹ vài tiếng trước bữa tối; bà đang ở cơ quan để giải quyết vài công việc còn dở, không chắc sẽ về lúc nào, và tôi nghĩ khi về mình sẽ thấy ngôi nhà chìm trong yên ắng, tối tăm và lạnh lẽo. Ở cú huých thứ ba, cánh cửa đành chịu thua, tôi ném mạnh túi xách vào trong bóng tối rồi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 14 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 14Tôi quay về căn nhà trại lúc gần tám giờ. Tra chìa khóa vào ổ, tôi xoay nắm đấmvà dùng hông huých vào cửa. Tôi đã gọi điện cho mẹ vài tiếng trước bữa tối; bàđang ở cơ quan để giải quyết vài công việc còn dở, không chắc sẽ về lúc nào, vàtôi nghĩ khi về mình sẽ thấy ngôi nhà chìm trong yên ắng, tối tăm và lạnh lẽo.Ở cú huých thứ ba, cánh cửa đành chịu thua, tôi ném mạnh túi xách vào trongbóng tối rồi giật mình chiếc chìa khóa vẫn còn cắm trong ổ. Từ buổi tối Patch đếnđây, ổ khóa ngày càng dở chứng. Không biết lúc nãy Dorothea đã nhận ra điều nàychưa.“Trả-tao-cái-chìa-khóa-ngu-xuẩn-đây!!!” Tôi nổi cáu, cố lắc lắc nó ra.Chiếc đồng hồ quả lắc trong hành lang điểm chuông, tám tiếng đinh đong lớn dộilại xuyên qua không gian tĩnh lặng. Tôi đang vào phòng khách để nhóm lửa lòsưởi thì phía bên kia căn phòng vang lên tiếng vải sột soạt và tiếng cọt kẹt khekhẽ.Tôi thét lên.“Nora!” Mẹ tôi nói, gạt chăn ra và lồm cồm ngồi dậy trên ghế sofa. “Có chuyện gìthế con?”Tôi đặt một tay lên ngực còn tay kia bấu vào tường để giữ thăng bằng. “Mẹ làmcon sợ!”“Mẹ ngủ quên mất.” Bà vén tóc và chớp chớp mắt nghiêm nghị. “Mấy giờ rồi?”Tôi thả mình xuống chiếc ghế bành gần nhất và cố hít thở đều để nhịp tim trở lạibình thường. Tôi đã nghĩ đến cặp mắt tàn nhẫn đằng sau chiếc mặt nạ trùm kín. Vìchắc chắn rằng hắn không phải là sản phẩm do trí tưởng tượng của tôi tạo ra, tôibỗng dưng muốn kể cho mẹ nghe mọi chuyện, từ chuyện hắn lao vào chiếc Neonđến chuyện Vee bị tấn công. Hắn đang theo dõi tôi, cái kẻ hung bạo ấy! Chúng tôiphải thay khóa cửa mới. Và có thể phải nhờ đến sự can thiệp của cảnh sát. Vàoban đêm, tôi sẽ thấy an toàn hơn nhiều nếu có một sĩ quan đỗ xe bên lề đường.“Mẹ định nói với con chuyện này,” mẹ nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi,“nhưng mẹ không biết lúc nào là thích hợp.”Tôi cau mày. “Có chuyện gì thế ạ?”Bà cất tiếng thở dài, băn khoăn. “Mẹ đang định bán căn nhà trại này.”“Gì ạ? Tại sao ạ?”“Mẹ con ta đã vật lộn kiếm sống một năm nay, và mẹ không kiếm được nhiều tiềnnhư mong đợi. Mẹ đang định tìm việc làm thêm, nhưng thực sự mẹ không chắcmình có đủ thời gian để làm không.” Bà cười buồn. “Lương của Dorothea khôngnhiều, nhưng đó là khoản tiền phụ trội mà chúng ta khó có thể chi trả nữa. Điềuduy nhất mẹ có thể nghĩ tới là chuyển đến một căn nhà nhỏ hơn. Hoặc một căn hộchung cư.”“Nhưng đây là nhà của chúng ta mà mẹ!” Tất cả các ký ức của tôi đều ở đây. Kýức về bố tôi cũng ở đây. Tôi không thể tin nổi là mẹ lại không nghĩ về điều ấy. Tôisẽ làm bất cứ điều gì để được ở lại ngôi nhà yêu quý này.“Mẹ sẽ đợi thêm ba tháng nữa,” bà nói. “Nhưng mẹ không muốn con nuôi hyvọng.”Lúc đó tôi biết mình không thể kể cho bà nghe về kẻ trùm mặt nạ. Nếu không maibà sẽ bỏ việc. Bà sẽ kiếm một công việc gần nhà, và lúc đó mẹ con tôi sẽ khôngcòn lựa chọn nào khác ngoài việc bán căn nhà trại.“Hãy nói về thứ gì đó tươi sáng hơn,” mẹ tôi nói và mỉm cười, “Bữa tối thế nàocon?”“Tốt ạ,” tôi buồn rầu nói.“Còn Vee? Con bé thế nào rồi?”“Mai nó đi học được rồi ạ.”Mẹ tôi cười gượng. “May là nó chỉ bị gãy tay trái. Nếu không nó sẽ không thể viếtbài được, và mẹ đã tưởng tượng ra điều đó sẽ khiến con bé thất vọng đến mứcnào.”“Ha, ha,” tôi nói. “Con đi pha socola nóng đây,” Tôi đ ứng dậy và chỉ tay vào bếp.“Mẹ muốn uống không?”“Hay lắm, mẹ sẽ nhóm lửa.”Sau một thoáng loay hoay trong bếp để lấy tách, đường cùng bột ca cao, tôi quaylại thì thấy mẹ đã đặt một ấm nước lên lò. Tôi ngồi ghé lên tay ghế sofa và đưacho bà một cái tách.“Làm sao mẹ biết được rằng mẹ yêu bố?” Tôi hỏi, cố ra vẻ tự nhiên. Hầu như lầnnào nhắc đến bố, mẹ con tôi cũng sụt sùi nước mắt, tôi hy vọng lần này sẽ khôngthế.Mẹ ngồi vào ghế sofa và gác chân lên. “Mẹ đã không biết. Cho đến khi bố mẹ lấynhau được khoảng một năm.”Đó không phải là câu trả lời mà tôi muốn nghe. “Vậy…sao mẹ lại lấy bố?”“Vì mẹ đã tưởng là mẹ yêu bố con. Khi con nghĩ rằng con đang yêu, con sẽ sẵnsàng theo đuổi nó đến cùng và biến nó thành tình yêu thực sự.”“Mẹ có sợ không?”“Lấy bố con á?” Bà cười. “Đó là một điều thú vị. Đi mua váy cưới, đặt chỗ ở nhàthờ, đeo chiếc nhẫn nạm duy nhất một viên kim cương.”Tôi hình dung ra nụ cười ranh mãnh của Patch. “Mẹ có bao giờ sợ bố không?”“Mỗi khi đội New England Patriost thua thôi!”Mỗi khi đội Patriost thua, bố tôi lại vào ga-ra và khởi động cưa xích. Hai mùa thutrước, ông đã lôi cái cưa xích vào khu rừng sau nhà tôi, đốn mười cái cây rồi chẻchúng thành củi. Chúng tôi vẫn còn lại hơn một nửa đống củi để đốt.Mẹ vỗ nhè nhẹ lên bên cạnh, và tôi ngồi vào đó, nép mình vào mẹ, dựa đầu lên vaibà. “Con nhớ bố,” tôi nói.“Mẹ cũng thế.”“Con sợ mình sẽ quên mất hình ảnh của bố. Không phải trong những bức ảnh, màlà trong một buổi sáng thứ bảy đẹp trời nào đó, bố mặc bộ đồ nỉ, đi quanh bếp làm ...