Danh mục

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 15

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 134.69 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 15“Cậu nghĩ Elliot đã giết ai đó hả?” “Suỵt!” Tôi ra hiệu với Vee, nhìn quanh dãy bàn thí nghiệm để chắc chắn rằng không ai nghe thấy được. “Ôi, mình xin lỗi, cưng ạ, nhưng chuyện này đang bắt đầu trở nên kỳ cục. Đầu tiên cậu ta tấn công mình. Giờ thì cậu ta biến thành sát thủ. Mình xin lỗi, nhưng Elliot ư? Một kẻ giết người ư? Cậu ta là, ôi, anh chàng dễ thương nhất mà mình từng gặp đấy! Lần cuối cậu ta quên mở cửa cho cậu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 15 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 15“Cậu nghĩ Elliot đã giết ai đó hả?”“Suỵt!” Tôi ra hiệu với Vee, nhìn quanh dãy bàn thí nghiệm để chắc chắn rằngkhông ai nghe thấy được.“Ôi, mình xin lỗi, cưng ạ, nhưng chuyện này đang bắt đầu trở nên kỳ cục. Đầu tiêncậu ta tấn công mình. Giờ thì cậu ta biến thành sát thủ. Mình xin lỗi, nhưng Elliotư? Một kẻ giết người ư? Cậu ta là, ôi, anh chàng dễ thương nhất mà mình từng gặpđấy! Lần cuối cậu ta quên mở cửa cho cậu là khi nào? Ôi, phải rồi…không baogiờ, đúng không?”Hai đứa tôi đang ở lớp Sinh học, và Vee đang nằm ngửa trên bàn. Chúng tôi làmthí nghiệm về huyết áp – Vee có nhiệm vụ phải nằm im trong năm phút. Bìnhthường tôi sẽ làm việc với Patch, nhưng thầy đã cho chúng tôi một ngày tự do,nghĩa là chúng tôi được tự do ghép đôi để thực hành. Vee và tôi đang ở cuối lớp,còn Patch đang làm việc với một thành viên của đội thể thao tên là ThomasRookery ở đầu lớp.“Cậu ta từng bị tình nghi trong một vụ giết người,” tôi thì thầm, cảm thấy đôi mắtcủa thầy McConaughy đang hướng về phía mình. Tôi viết ngoáy vài chữ lên tờgiấy ghi kết quả thí nghiệm: Đối tượng thí nghiệm bình tĩnh và thư giãn. Đốitượng thí nghiệm đã nhịn nói trong ba phút rưỡi. “Cảnh sát cho rằng cậu ta cóđộng cơ và phương tiện.”“Cậu có chắc đấy là Elliot này không?”“Cậu nghĩ có bao nhiêu Elliot Saunders ở trường Kinghorn vào tháng hai?”Vee nhịp nhịp ngón tay lên bụng. “Điều này quả thực rất rất khó tin. Với lại dù saođi nữa, cậu ấy bị tình nghi thì có sao nào? Điều quan trọng là cậu ấy đã được thả.Họ không thấy cậu ấy có tội.”“Bởi vì cảnh sát đã tìm thấy thư tuyệt mệnh của Halverson.”“Halverson nào?”“Kjirsten Halverson,” tôi kiên nhẫn nói. “Cô gái được cho là đã tự treo cổ.”“Có thể cô ấy đã tự treo cổ thật. Ý mình là, ngộ nhỡ một ngày cô ấy nói “Ôi, cuộcđời thật tồi tệ”, và treo cổ lên một cái cây thì sao? Chuyện đó vẫn thường xảy ramà?”“Thế tại sao căn hộ của cô ấy lại có dấu hiệu bị đột nhập khi họ phát hiện ra bứcthư tuyệt mệnh?”“Cô ấy sống ở Portland. Những vụ đột nhập vẫn thường xảy ra mà!”“Mình nghĩ có người đã đặt bức thư vào đó. Ai đó muốn Elliot thoát tội.”“Ai muốn Elliot thoát tội thế?” Vee hỏi.Tôi làm bộ ngớ ngẩn.Vee chống khuỷu tay lành lặn để nhỏm dậy. “Thế ý cậu là Elliot đã lôi Kjirstenđến một cái dây, buộc dây thừng vào cổ cô ấy, treo cô ấy lên, rồi đột nhập vào cănhộ của cô ấy và dựng lên bằng chứng cho một vụ tự tử à?”“Sao lại không?”Vee đáp lại vẻ mặt làm bộ ngớ ngẩn của tôi: “Cảnh sát đã phân tích mọi thứ. Nếuhọ kết luận đó là một vụ tự tử, thì mình cũng tin như vậy.”“Thế còn điều này thì sao?” Tôi nói. “Chỉ vào tuần sau khi được ra khỏi diện tìnhnghi, Elliot đã chuyển trường. Sao lại có người chuyển từ trường dự bị Kinghornđến trường Coldwater chứ?”“Cậu cũng có lý đấy.”“Mình nghĩ cậu ta đang cố trốn tránh quá khứ. Elliot cảm thấy không thoải mái khiphải học ở ngôi trường nơi cậu ta đã giết Kjirsten. Lương tâm cậu ta bị dằn vặt.”Tôi gõ bút chì lên môi. “Mình cần đến Kinghorn để hỏi mấy thứ. Kjirsten mới chếttháng trước, mọi người chắc vẫn còn bàn tán về chuyện đó.”“Mình không biết, Nora. Mình cảm thấy việc tiến hành thăm dò ở Kinghorn khôngổn chút nào. Ý mình là, cậu định hỏi cặn kẽ về Elliot à? Nếu cậu ấy phát hiện rathì sao? Cậu ấy sẽ nghĩ gì?”Tôi nhìn xuống nó. “Nếu Elliot phạm tội thì cậu ta mới là người phải lo lắng.”“Và rồi cậu ấy sẽ giết cậu để bịt miệng!” Vee nhe răng cười giống hệt con mèoCheshire . Tôi thì không. “Mình cũng nóng lòng muốn biết kẻ nào đã tấn côngmình như cậu vậy,” nó tiếp tục với một giọng nghiêm túc hơn, “và mình dám lấytính mạng ra mà thề rằng đó không phải là Elliot. Mình đã nghĩ đi nghĩ lại, ờ, đếnhàng trăm lần. Đó không phải là cậu ta. Thậm chí cũng chẳng có gì tương đồng.Hãy tin mình.” {Mèo Cheshire: Là chú mèo nổi tiếng trong truyện Alice ở xứ sởthần tiên của nhà văn Lewis Carroll, rất đặc trưng với điệu cười nhe răng toe toét.}“Ừ thì có thể Elliot không tấn công cậu,” tôi nói, cố nhượng bộ Vee – nhưngkhông có nghĩa là tôi đã coi Elliot vô tội. “Nhưng vẫn có rất nhiều bằng chứngchống lại cậu ta. Thứ nhất, cậu ta liên quan đến một vụ án mạng. Thứ hai, cậu tahầu như lúc nào cũng quá tử tế. Thật đáng sợ. Và thứ ba, cậu ta là bạn thân củaJules.”Vee cau mày. “Jules? Jules thì sao?”“Cậu không thấy kỳ cục khi mỗi lần chúng ta đi với họ, Jules đều chuồn mất à?”“Thế có nghĩa là gì?”“Tối hôm bọn mình đến Delphic, Jules bỏ đi gần như ngay lập tức để vào nhà vệsinh. Cậu ta có quay lại không? Sau khi mình đi mua kẹo bông, Elliot có tìm thấycậu ta không?”“Không, nhưng mình cho rằng đó là vì Jules có vấn đề về tiêu hóa.”“Rồi, tối hôm qua, cậu ta lại cáo ốm một cách khó hiểu.” Tôi cọ cục tẩy bút ch ìdọc theo sống mũi, nghĩ ngợi. “Dường như cậu ta bị ốm quá nhiều.”“Mình nghĩ cậu đang phân tích vấn đề này hơi thái quá ...

Tài liệu được xem nhiều: