Vết sẹo cánh thiên thần Chương 16Vee đang dựa vào tủ để đồ của tôi, nguệch ngoạc vẽ lên cánh tay bó bột bằng một cái bút đánh dấu màu tía. “Nora,” nó nói khi trong hành lang chỉ còn hai đứa tôi. “Cậu vừa ở đâu vậy? Mình đã tìm cậu khắp văn phòng tạp chí điện tử và cả thư viện đấy.” “Mình có hẹn với cô Greene, bác sĩ tâm lý mới của trường.” Tôi nói rất thản nhiên, nhưng trong thâm tâm tôi thấy run rẩy và trống rỗng. Đầu tôi lúc nào cũng hiển hiện...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 16 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 16Vee đang dựa vào tủ để đồ của tôi, nguệch ngoạc vẽ lên cánh tay bó bột bằng mộtcái bút đánh dấu màu tía.“Nora,” nó nói khi trong hành lang chỉ còn hai đứa tôi. “Cậu vừa ở đâu vậy? Mìnhđã tìm cậu khắp văn phòng tạp chí điện tử và cả thư viện đấy.”“Mình có hẹn với cô Greene, bác sĩ tâm lý mới của trường.” Tôi nói rất thản nhiên,nhưng trong thâm tâm tôi thấy run rẩy và trống rỗng. Đầu tôi lúc nào cũng hiểnhiện hình ảnh Elliot đột nhập vào nhà mình. Liệu cậu ta có thể làm lần nữa không?Hay thậm chí còn làm chuyện gì đó tệ hơn?“Có chuyện gì vậy?” Vee hỏi.Tôi mở tủ để đồ và đổi sách. “Cậu có biết hệ thống chuông báo động tốt tốt mộtchút giá bao nhiêu không?”“Không có ý gì đâu, cưng ạ, nhưng sẽ chẳng có ai ăn trộm ô tô của cậu đâu.”Tôi cau mày với Vee. “Cho nhà mình cơ mà! Mình muốn đảm bảo rằng Elliotkhông thể đột nhập vào nhà mình lần nữa.”Vee nhìn quanh và hắng giọng.“Sao thế?” tôi nói.Vee giơ tay lên. “Chẳng sao. Chẳng sao đâu. Nếu cậu vẫn nhất quyết gán tội choElliot… thì đó là quyền của cậu. Đó quả là một thứ quyền điên rồ, nhưng dĩ nhiênnó là của cậu.”Tôi đóng sầm cửa tủ lại, và tiếng rầm vang vọng khắp hành lang. Đáng lẽ trong sốtất cả mọi người thì Vee phải là người đầu tiên tin tôi mới phải. Nhưng tôi chẳngmuốn trách cứ nó, thay vào đó tôi nói: “Mình phải đến thư viện bây giờ.”Chúng tôi ra khỏi tòa nhà và băng qua sân về phía bãi đậu xe – tôi đột ngột dừnglại. Tôi nhìn quanh tìm chiếc Fiat, nhưng lúc đó mới nhớ ra rằng sáng nay tiệnđường đi làm, mẹ đã đưa tôi đến trường.“Chết tiệt”, Vee nói như đọc được những ý nghĩ của tôi, “bọn mình không có xerồi.”Tôi lấy tay che ánh mặt trời, nheo mắt nhìn ra phố. “Thế có nghĩa là bọn mìnhphải đi bộ.”“Không phải bọn mình. Chỉ có cậu thôi. Mình cũng muốn đi cùng, nhưng mỗi tuầnmình chỉ đến thư viện một lần thôi.”“Tuần này cậu chưa hề đến thư viện mà,” tôi cự lại.“Đúng, nhưng có thể mai mình sẽ đến.”“Mai là thứ năm. Từ trước đến giờ, có bao giờ cậu học vào thứ năm đâu?”Vee gõ gõ móng tay lên môi và ra vẻ suy ngẫm. “Thế mình có bao giờ học vào thứtư không?”“Theo mình nhớ thì không.”“Vậy là cậu đã có câu trả lời rồi đấy. Mình không đi được. Nó sẽ phản lại truyềnthống.”Ba mươi phút sau, tôi leo lên những bậc thang dẫn đến cửa chính của thư viện.Bước vào trong, tôi gác bài tập qua một bên rồi đi thẳng vào phòng máy để tìmthêm thông tin về “Vụ thắt cổ trường Kinghorn.” Tôi không tìm thấy gì nhiều. Banđầu có rất nhiều lời đồn thổi, nhưng sau khi người ta tìm thấy lá thư tuyệt mệnhcủa nạn nhân và Elliot được thả ra, các bản tin đã chuyển sang những chuyệnkhác.Đã đến lúc phải đến Portland. Tuy không sàng lọc thêm được mấy thông tin quavài mẩu tin trên mạng, nhưng có lẽ tôi sẽ may mắn hơn khi đích thân đến đó.Tôi tắt máy tính và gọi điện cho mẹ.“Con có phải về nhà lúc chín giờ tối không mẹ?”“Có chứ, sao thế con?”“Con đang định bắt xe buýt đến Portland.”Mẹ tôi cất tiếng cười ám chỉ chắc con nghĩ mẹ điên hả.“Con cần phỏng vấn vài học sinh ở trường dự bị Kinghorn,” tôi nói, “để phục vụmột đề án mà con đang nghiên cứu mẹ ạ.” Đó không phải một lời nói dối. Khônghẳn thế. Dĩ nhiên, tôi sẽ dễ dàng thanh minh hơn nhiều nếu không phải giấu giếmmẹ về vụ đột nhập và cuộc viếng thăm của cảnh sát ngay sau đó. Tôi đã định kểcho mẹ nghe, nhưng mỗi lần định nói, tôi lại không tài nào mở miệng được. Haimẹ con tôi đang sống chật vật và phải cần đến khoản thu nhập của mẹ tôi. Nếu tôikể cho bà nghe về Elliot, bà sẽ bỏ việc ngay lập tức.“Con không thể vào thành phố một mình được. Mai con còn phải đi học, mà trờithì tối sớm lắm. Với lại lúc con đến đó, các học sinh khác đã về hết rồi.”Tôi thở dài. “Vâng, con sẽ về nhà sớm mẹ ạ.”“Mẹ biết mẹ sẽ thức để đón con, nhưng mẹ còn đang bị kẹt ở văn phòng.” Tôinghe tiếng bà sắp xếp giấy tờ, chắc là bà đang kẹp điện thoại dưới cằm và dây điệnthoại đang quấn quanh người đến mấy vòng. “Mẹ có quá đáng không khi bắt conđi bộ?”Trời hơi lành lạnh, tôi có áo khoác jean, và có thêm đôi chân nữa. Tôi có thể đi bộ.Ý nghĩ đi bộ về nhà trong đêm tối mịt mùng khiến bụng tôi thắt lại. Nhưng tôichẳng còn lựa chọn nào khác, ngoại trừ việc ngủ đêm ở thư viện.Lúc bước ra khỏi thư viện, tôi bỗng nghe thấy có ai đó gọi tên mình. Tôi quay lạivà thấy Marcie Millar đang tiến lại gần.“Mình đã nghe chuyện về Vee,” nó nói. “Buồn thật. Ý mình là, ai lại đi tấn côngnó chứ? Trừ phi, cậu biết đấy, họ không thể không làm thế. Có lẽ họ chỉ muốn tựvệ thôi. Mình nghe nói hôm đó trời tối lắm, lại còn mưa nữa. Người ta rất dễ nhầmVee với một con nai rừng. Hay một con gấu, một con trâu chẳng hạn. Ý mình làbất cứ loài vật to lớn nặng nề nào.”“Ôi, nói chuyện với cậu cũng thú vị đấy, nhưng mình còn có nhiều việc ý nghĩahơn để làm cơ. Như thọc tay vào trong một cái máy nghiền rác chẳng hạn. ...