Vết sẹo cánh thiên thần Chương 17Mưa lạnh cả ngày thứ bảy, và tôi ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn mưa tuôn tạo thành những vũng nước lớn dần trên bãi cỏ trước nhà. Tôi đặt cuốn Hamlet đã quăn mép trên lòng, bút gài sau tai, và một tách socola nóng đã uống hết cạn đặt dưới chân. Tờ giấy ghi những câu hỏi cho bài đọc hiểu vẫn để trắng như khi cô Lemon phát nó hai ngày trước. Luôn là một điều tồi tệ. Mẹ tôi đã đến lớp yoga gần nửa tiếng trước, và dù tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 17 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 17Mưa lạnh cả ngày thứ bảy, và tôi ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn mưa tuôn tạo thànhnhững vũng nước lớn dần trên bãi cỏ trước nhà. Tôi đặt cuốn Hamlet đã quăn méptrên lòng, bút gài sau tai, và một tách socola nóng đã uống hết cạn đặt dưới chân.Tờ giấy ghi những câu hỏi cho bài đọc hiểu vẫn để trắng như khi cô Lemon phátnó hai ngày trước. Luôn là một điều tồi tệ.Mẹ tôi đã đến lớp yoga gần nửa tiếng trước, và dù tôi đã tập dượt vài cách khácnhau để thông báo về cuộc hẹn hò với Patch cho bà, cuối cùng tôi vẫn để bà rakhỏi cửa mà chưa thốt được một lời. Tôi tự nhủ điều đó cũng chẳng có gì là to tátcả, tôi đã mười bảy tuổi và có thể quyết định khi nào và tại sao mình ra khỏi nhà.Nhưng… thực sự tôi nên bảo mẹ là mình sắp đi chơi. Đúng. Giờ thì tôi sẽ phảimang mặc cảm tội lỗi suốt cả tối.Khi chiếc đồng hồ quả lắc ở hành lang điểm chuông bốn rưỡi, tôi vui vẻ quẳngsách sang một bên và lên phòng ngủ. Tôi đã dành cả ngày cho bài tập cùng việcnhà, và điều đó đã ngăn tôi không nghĩ đến buổi hẹn tối nay. Nhưng giờ đây khisắp đến phút chót, tâm trạng hồi hộp đã lấn át tất cả. Dù tôi có muốn nghĩ đến nóhay không, Patch và tôi vẫn còn có việc chưa hoàn thành. Nụ hôn lần trước củachúng tôi đã bị gián đoạn. Sớm hay muộn, nó cũng cần được giải quyết. Tôi chắcchắn rằng mình muốn nó, tôi chỉ không chắc mình có sẵn sàng cho nó tối nay haykhông. Nhưng, thật không may, lời cảnh báo của Vee cứ đột ngột hiện ra như mộttia sáng sâu thẳm trong tâm trí tôi. Hãy tránh xa Patch.Tôi đến trước chiếc gương ở tủ và kiểm tra lại. Tôi trang điểm rất nhẹ, chỉ chuốtmột chút mascara. Tóc quá bù xù như cây cỏ lăn, nhưng chuyện đó có gì là mớiđâu? Môi có thể dùng chút son bóng. Tôi liếm môi, tạo cho nó một vẻ ướt át. Hànhđộng này khiến tôi nghĩ nhiều hơn đến nụ hôn suýt thành của tôi với Patch, và mặttôi vô tình nóng bừng lên. Một nụ hôn suýt thành còn có thể làm được như vậy, thìmột nụ hôn thực sự sẽ làm được những gì nhỉ? Bóng tôi trong gương khẽ mỉmcười.“Chẳng có gì to tát cả,” tôi tự nhủ khi thử hoa tai. Đôi đầu tiên lớn, hình vòng, vàcó màu ngọc lam… quá phô trương. Tôi gạt chúng sang một bên và thử một đôigắn đá mắt mèo có hình giọt lệ. Khá hơn. Không biết tối nay Patch có dự định gìnhỉ? Ăn tối? Hay là xem phim? “Rất giống một buổi học nhóm môn Sinh,” tôi thờơ nói với bóng mình trong gương. “Mỗi tội… không có môn Sinh và chuyện họchành.”Tôi mặc quần jean ống bó, đi đôi giày búp bê, quấn một cái khăn lụa xanh quanheo rồi kéo lên thân mình và thắt nút sau cổ tạo thành một cái áo yếm. Tôi vuốtvuốt tóc, bỗng có tiếng gõ cửa.“Mình đến đây!” Tôi nói vọng xuống từ trên cầu thang.Tôi ngắm lại mình lần cuối trong tấm gương ở hành lang, rồi mở cửa trước và thấyhai người đàn ông khoác áo choàng đang đứng trên hiên.“Nora Grey,” thám tử Basso nói, giơ huy hiệu cảnh sát lên. “Chúng ta lại gặpnhau.”Tôi mất một lúc mới nói được. “Các chú đang làm gì ờ đây?”Ông ta hất đầu sang bên. “Cháu nhớ đồng nghiệp của tôi không, thám tử Holstijicấy? Cháu có phiền nếu chúng tôi vào nhà và hỏi cháu vài câu không?” Không cóvẻ gì là ông ta đang xin phép. Nó nghe như một lời đe dọa.“Sao thế ạ?” Tôi hỏi, nhìn cả hai người họ.“Mẹ cháu có nhà không?” Thám tử Basso hỏi.“Mẹ cháu đang đi tập yoga. Sao thế? Có chuyện gì ạ?”Họ chùi chân và bước vào trong.“Cháu có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra giữa cháu và MarcieMillar ở thư viện vào chiều thứ tư không?” Thám tử Holstijic hỏi rồi ngồi phịchxuống ghế sofa. Thám tử Basso vẫn đứng, chăm chú nhìn những bức ảnh gia đìnhtôi trên mặt lò sưởi.Mất một lúc tôi mới nghe ra những gì ông ta nói. Thư viện. Tối thứ tư. MarcieMillar.“Marcie có sao không ạ?” Tôi hỏi, chẳng giấu gì việc mình không dành một chỗấm áp, trìu mến nào trong tim cho Marcie. Nhưng thế không có nghĩa là tôi mongnó gặp rắc rối, hay tệ hơn, gặp nguy hiểm. Tôi đặc biệt không muốn nó gặp rắc rốinếu điều đó rõ ràng có liên quan đến tôi.Thám tử Basso chống tay vào hông. “Sao cháu lại nghĩ là cô ấy không ổn?”“Cháu chẳng làm gì Marcie cả.”“Hai người đã cãi cọ về chuyện gì?” Thám tử Holstijic hỏi. “Nhân viên bảo vệ thưviện kể lại rằng mọi chuyện đang lên đến cao trào.”“Không phải thế đâu ạ.”“Thế thì như thế nào?”“Chúng cháu chỉ gọi nhau bằng vài cái tên,” tôi nói, hy vọng cuộc nói chuyện cóthể kết thúc ở đó.“Những cái tên như thế nào?”“Những cái tên ngớ ngẩn,” tôi nói khi nghĩ lại.“Tôi sẽ cần nghe những cái tên đó, Nora.”“Cháu chửi nó là con lợn biếng ăn.” Má tôi nóng bừng và giọng tôi lí nhí. Nếu tìnhhuống này không quá nghiêm trọng, tôi đã mong rằng mình sẽ nghĩ ra thứ gì đóđộc địa và chua cay hơn. Và thứ gì đó có ý nghĩa hơn một chút.Hai viên thám tử nhìn nhau.“Cháu có đe dọa cô ấy không?” Thám tử Holstijic hỏi.“Không ạ.”“Sau khi rời thư viện thì cháu đi đâu?”“Cháu v ...