Danh mục

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 18

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 134.79 KB      Lượt xem: 18      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 18Trên đường lái xe về, Patch chọn lối rẽ Topsham và đỗ xe gần nhà máy giấy Topsham lịch sử bên bờ sông Androscoggin. Nhà máy này từng được dùng để chế biến bột thành giấy. Bây giờ, một tấm biển lớn đã chăng ngang sườn tòa nhà với dòng chữ CÔNG TY RƯỢU BIA HẢI CẨU. Dòng sông mênh mông gợn sóng, hàng cây bên bờ chìm khuất trong màn đêm đang dần buông… Trời vẫn mưa rất to, và đêm nay ngày càng mịt mùng. Tôi phải về nhà truớc khi mẹ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 18 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 18Trên đường lái xe về, Patch chọn lối rẽ Topsham và đỗ xe gần nhà máy giấyTopsham lịch sử bên bờ sông Androscoggin. Nhà máy này từng được dùng để chếbiến bột thành giấy. Bây giờ, một tấm biển lớn đã chăng ngang sườn tòa nhà vớidòng chữ CÔNG TY RƯỢU BIA HẢI CẨU. Dòng sông mênh mông gợn sóng,hàng cây bên bờ chìm khuất trong màn đêm đang dần buông…Trời vẫn mưa rất to, và đêm nay ngày càng mịt mùng. Tôi phải về nhà truớc khimẹ tôi về. Tôi vẫn chưa nói với bà là tôi đi chơi bởi vì… ừ, sự thực là, Patchkhông phải kiểu người mà các bà mẹ tán thành. Cậu ta thuộc kiểu người sẽ khiếnhọ thay ổ khóa nhà ngay lập tức.“Bọn mình mua đồ ăn về được không?” Tôi hỏi.Patch mở cửa bên ghế lái. “Cậu muốn ăn gì?”“Sandwich gà tây. Nhưng không dưa góp. À, và không xốt mayonnaise nhé.”Hình như tôi lại nhận được một nụ cười kín đáo của cậu ta. Hình như tôi đã nhậnđược rất nhiều nụ cười như vậy. Lần này, tôi không biết là mình đã nói gì.“Mình sẽ ra ngoài xem,” Patch nói.Patch vẫn cầm chìa khóa xe và hệ thống sưởi vẫn chạy. Mấy phút đầu, tôi nghĩ lạivề buổi tối của chúng tôi. Và rồi tôi chợt nhận ra mình chỉ có một mình trongchiếc xe Jeep của Patch. Chốn riêng tư của con người ấy.Nếu tôi là Patch, khi muốn giấu thứ gì đó cực kỳ bí mật, tôi sẽ không giấu nó trongphòng, trong tủ để đồ ở trường hay trong ba lô, vì tất cả những thứ đó có thể bịtịch thu hay kiểm tra mà không báo trước. Tôi sẽ giấu nó trong chiếc xe Jeep đenbóng của tôi với hệ thống báo động tinh vi.Tôi tháo dây an toàn và lục lọi đống sách gần chân, mường tượng về một nụ cườibí ẩn nở ra trên miệng khi khám phá ra một trong những bí mật của Patch. Tôikhông mong tìm được thứ gì cụ thể; tôi chỉ cần có được số khóa tủ để đồ hay điệnthoại di động của cậu ta. Dò dẫm quanh những bài tập cũ ngổn ngang trên sàn xe,tôi thấy một chai xịt phòng mùi gỗ thông dìu dịu, một đĩa CD Highway to HellAC/DC, những mẩu bút chì và một hóa đơn cửa hàng 7-Eleven ngày thứ tư lúc10:18 tối. Chẳng có gì đặc biệt.Tôi mở ngăn chứa đồ trên xe và giở qua cuốn sách giáo khoa phẫu thuật cùngnhững giấy tờ khác. Có ánh chromem và những đầu ngón tay tôi chạm phải mộtvật bằng kim loại. Tôi lôi ra một cái đèn pin bằng thép và bật nó lên nhưng khôngthấy sáng. Tôi vặn đuôi đèn ra, nghĩ rằng cái đèn pin hơi nhẹ, và quả thực là nókhông có pin. Tôi tự hỏi tại sao Patch lại giữ một cái đèn pin không dùng đượctrong ngăn chứa đồ. Đó là ý nghĩ cuối cùng của tôi trước khi mắt tôi hướng đếnchất lỏng gì đó màu rỉ sét đã khô ở một đầu của đèn pin.Máu!Rất cẩn thận, tôi cất cái đèn pin vào ngăn chứa đồ và đóng nó lại. Tôi tự nhủ có rấtnhiều thứ có thể dây máu lên một cái đèn pin. Chẳng hạn như cầm nó bằng mộtbàn tay bị thương, dùng nó để gạt một con vật bị chết vào lề đường, hay là… vungmạnh nó vào một thân người nhiều lần cho đến khi thân người đó bị thương.Tim đập thình thịch, tôi chộp ngay lấy kết luận đầu tiên nảy ra trong óc. Patch đãnói dối. Cậu ta đã tấn công Marcie! Tối thứ tư cậu ta đã đưa tôi về, rồi đổi xe máylấy xe Jeep và đi tìm Marcie. Cũng có thể họ tình cờ gặp nhau và cậu ta đã hànhđộng trong cơn bốc đồng. Dù thế nào, Marcie cũng đã bị thương, cảnh sát đã vàocuộc, còn Patch thì có tội.Lý trí mách bảo đó là một kết luận vội vàng và cảm tính, nhưng cảm xúc của tôilại cho rằng lúc này mọi chuyện đã trở nên quá nguy hiểm để dừng lại và suy nghĩcẩn thận. Patch có một quá khứ đáng sợ và rất rất nhiều bí mật. Nếu hành hungngười vô cớ và tàn bạo là một trong những bí mật ấy, tôi thật không an toàn chútnào khi đi riêng với cậu ta.Một tia sét lóe sáng nơi chân trời xa xôi. Patch ra khỏi nhà hàng và đi bộ qua bãiđỗ xe, một tay cầm cái túi màu nâu còn tay kia cầm hai lon soda. Chui vào trongchiếc xe Jeep, cậu ta bỏ mũ ra và giũ nước mưa khỏi tóc. Mái tóc đen bồng bềnhvẩy những giọt nước li ti ra xung quanh. Cậu ta đưa cho tôi cái túi nâu. “Mộtsandwich gà tây, không nước sốt và dưa góp, cùng vài thứ để nuốt trôi chúngđấy.”“Cậu có tấn công Marcie Millar không?” Tôi khẽ hỏi. “Mình muốn biết sự thật –ngay bây giờ!”Patch bỏ lon 7UP khỏi miệng. Mặt cậu ta nhìn xoáy vào tôi. “Cái gì?”“Chiếc đèn pin trong ngăn chứa đồ của cậu. Giải thích đi.”“Cậu đã lục ngăn chứa đồ của mình?” Giọng Patch không hẳn là bực mình, nhưngcũng chẳng mấy dễ chịu.“Có vết máu khô dính trên đèn pin. Lúc nãy cảnh sát đã đến nhà mình. Marcie bịtấn công tối hôm thứ tư, ngay sau khi mình kể với cậu là mình không thể chịu nổicô ta. Họ nghĩ mình có dính líu đến vụ này.”Patch bật ra tiếng cười cộc lốc, thiếu hẳn sự vui vẻ thường thấy. “Cậu nghĩ mìnhdùng đèn pin để đánh Marcie?”Cậu ta với tay ra sau ghế và lôi ra một khẩu súng lớn. Tôi thét lên.Patch vươn người sang và lấy tay bịt miệng tôi. “Súng của trò bắn đạn sơn,” cậu tanói, giọng lạnh đi.Tôi hết nhìn khẩu súng lại nh ...

Tài liệu được xem nhiều: