Thông tin tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 6Sáng hôm sau, tôi ngạc nhiên khi thấy Elliot bước vào lớp thể dục ngay khi tiếng chuông tiết đầu chậm chạp vang lên. Elliot mặc quần soóc chơi bóng rổ và cái áo nỉ trắng hiệu Nike. Đôi giày cao cổ của cậu ta có vẻ mốt và đắt tiền. Sau khi đưa một tờ giấy cho cô Sully, cậu ta nhìn thấy tôi bèn vẫy tay và đến ngồi với tôi trên khán đài. “Mình đang tự hỏi không biết bao giờ bọn mình mới có dịp gặp lại nhau,” Elliot nói....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 6 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 6Sáng hôm sau, tôi ngạc nhiên khi thấy Elliot bước vào lớp thể dục ngay khi tiếngchuông tiết đầu chậm chạp vang lên. Elliot mặc quần soóc chơi bóng rổ và cái áonỉ trắng hiệu Nike. Đôi giày cao cổ của cậu ta có vẻ mốt và đắt tiền. Sau khi đưamột tờ giấy cho cô Sully, cậu ta nhìn thấy tôi bèn vẫy tay và đến ngồi với tôi trênkhán đài.“Mình đang tự hỏi không biết bao giờ bọn mình mới có dịp gặp lại nhau,” Elliotnói. “Văn phòng trường đã phát hiện ra hai năm qua mình chưa hề học môn Thểdục. Ở trường tư, nó là môn không bắt buộc. Họ đang bàn cách để nhét số Tiết thểdục trong bốn năm vào hai năm rưỡi tiếp theo của mình. Vì thế mình có mặt ở đây.Mình phải học Thể dục ở tiết một và tiết bốn.”“Sao cậu lại chuyển sang trường này hả Elliot?” Tôi hỏi.“Tiền học phí bên đó đã ngốn hết lương hưu của bố mẹ mình.”Cô Sully thổi còi.“Mình cho là tiếng còi có ý nghĩa gì đó,” Elliot nói với tôi.“Chạy mười vòng quanh phòng tập, không được chạy tắt.” Tôi đứng dậy. “Cậu cóphải một vận động viên không?”Elliot nhổm lên, nhún nhẩy. Tay cậu ta vung vẩy mấy cú đấm, rồi kết thúc bằngmột cú đấm móc dừng lại ngay sát cằm tôi. Cậu ta cười nói: “Một vận động viên?Chính cống đây!”“Thế thì cậu sẽ thích ý tưởng hay ho của cô Sully đấy.”Elliot và tôi cùng chạy bộ mười vòng quanh phòng tập rồi ra ngoài. Bầu trời giăngkín sương mù u ám. Nó dường như thít chặt lấy phổi tôi, làm tôi nghẹt thở. Trờilác đác mưa, cố trút cơn giông xuống thị trấn Coldwater. Nhưng tôi biết cơn mưanày sẽ không có hiệu quả - cô Sully rất kiên quyết.“Tôi cần hai đội trưởng cho môn bóng mềm,” cô hô. “Nào nhanh lên. Giơ tay đinào! Tốt hơn là nên xung phong, nếu không tôi sẽ tự mình chia đội cho các em, vàkhông phải lúc nào tôi cũng công bằng đâu!”Elliot giơ tay.“Tốt,” cô Sully nói với cậu ta. “Lại đây, bên vị trí đánh bóng. Và còn…MarcieMillar sẽ là đội trưởng của đội áo đỏ!”Đôi mắt Marcie quét qua Elliot. “Cố mà chứng tỏ mình nhé.”“Elliot, bắt đầu chọn người đầu tiên đi,” cô Sully nói.Elliot xoa cằm, quan sát cả lớp, dường như đang đánh giá kỹ năng đánh bóng vàchạy sân của từng người chúng tôi chỉ bằng quan sát vẻ bề ngoài.“Nora,” cậu ta nói.Marcie ngửa cổ ra sau và cười. “Cám ơn,” con bé nói với Elliot, nở một nụ cườiđộc địa tôi chẳng hiểu tại sao lại được coi là duyên dáng và quyến rũ được đốiphương.“Vì lý do gì?” Elliot nói.“Vì đã trao trận đấu vào tay đội mình,” Marcie chỉ tay vào tôi. “Có hàng trăm lýdo vì sao mình được trở thành thành viên của đội cổ vũ còn Nora thì không. Khảnăng phối hợp là lý do đầu tiên.”Tôi lườm Marcie rồi bước đến cạnh Elliot và mặc áo thể thao màu xanh vào.“Nora với mình là bạn,” Elliot bình tĩnh bảo Marcie, gần như lãnh đạm. Câu đóhơi quá, nhưng tôi không định sửa lại. Marcie trông như vừa bị hất một xô nướcđá vào người, và tôi thích thế.“Chỉ vì cậu chưa gặp ai hay ho hơn thôi. Như mình chẳng hạn.” Marcie quấn tócquanh ngón tay. “Marcie Millar. Cậu sẽ sớm được nghe những lời ca ngợi về mìnhthôi!”Không hiểu mắt nó bị giật hay nó đang nháy mắt với Elliot.Elliot chẳng đáp lại, và tôi thấy có cảm tình với cậu ta hơn một chút. Một anhchàng kém cỏi hơn sẽ quỳ xuống năn nỉ Marcie ban phát cho gã chút lòng thương.“Chúng ta muốn đứng đây cả buổi sáng chờ trời mưa hay bắt tay vào việc chínhnào?” Cô Sully hỏi.Sau khi chia đội xong, Elliot dẫn đội chúng tôi đến hàng ghế dự bị và quyết địnhthứ tự đánh bóng. Cậu ta đưa cho tôi cây gậy đánh bóng rồi ấn một cái mũ bảohiểm lên đầu tôi. “Cậu đánh trước, Nora. Tất cả những gì chúng ta cần là mộtcú base hit.” {Cú đánh bóng thành công và người đánh chạy được về chiếm gôn.}Tôi vung vẩy thử cây gậy đánh bóng và suýt nữa thì đập vào người Elliot. Tôi nói:“Nhưng mình muốn làm một cú home run cơ.” {Cú đánh cho phép người đánhchạy quanh ghi điểm mà khỏi phải dừng lại.}“Thế nào cũng được.” Cậu ta chỉ tôi về phía vị trí đánh bóng, “Hãy bước vào sânvà đánh hết sức mình nhé.”Tôi đặt gậy lên vai, nghĩ rằng đáng lẽ mình nên chú ý hơn đến giải World Series.Ừ, lẽ ra tôi nên xem World Series. Mũ bảo hiểm của tôi sụp xuống tận mắt, tôi đẩynó lên và cố ước lượng khoảng sân đang chìm trong sương mù mờ ảo.Marcie Millar đứng vào vị trí ném bóng. Nó giơ bóng ra trước mặt, và tôi nhậnthấy ngón giữa của nó đang trỏ vào tôi. Nó nở một nụ cười nham hiểm và ném quảbóng mềm về phía tôi.Tôi đánh vào mép bóng làm nó bay vèo ra ngoài đường biên.“Ném bóng thành công!” Cô Sully hô to từ vị trí giữa gôn một và hai.Elliot la lên từ hàng ghế dự bị: “Cú ném đó xoáy – hãy nếm một cú sạch hơn đi!”Mất một lúc tôi mới nhận ra rằng cậu ta đang nói với Marcie chứ không phải tôi.Một lần nữa quả bóng lại rời khỏi tay Marcie, bay theo hình vòng cung qua bầutrời ảm đạm. Tôi vung gậy, trượt hoàn toàn.“Ném bóng thành công lần hai,” Anthony Amowitz nói qu ...