Là em, con nhóc 18 tuổi hồn nhiên và tinh nghịch. Em được mọi người đặt cho cái tên Thỏ Bông Trắng từ hồi em bé xíu xiu. Có thể là vì khi bé em vô tình có một cặp răng thỏ, cũng có thể vì trông em kháu khỉnh và trắng xinh nên được mọi người âu yếm mà gọi thế chăng? Em không biết, chỉ biết rằng em thích cái tên ngộ nghĩnh này
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vì có 1 củ Cà rốt chờ em ở nhàVì có 1 củ Cà rốt chờ em ở nhà Vì thế, Thỏ sẽ nhất định trở về...Thỏ Bông Trắng…Là em, con nhóc 18 tuổi hồn nhiên và tinh nghịch. Em được mọi người đặt cho cáitên Thỏ Bông Trắng từ hồi em bé xíu xiu. Có thể là vì khi bé em vô tình có mộtcặp răng thỏ, cũng có thể vì trông em kháu khỉnh và trắng xinh nên được mọingười âu yếm mà gọi thế chăng? Em không biết, chỉ biết rằng em thích cái tên ngộnghĩnh này. Và hẳn nhiên cái tên đáng yêu ấy gắn bó với em cho tới tận khi em lớnthành một thiếu nữ, bước chân vào cổng trường đại học^^! Bạn bè mới không biếtthì gọi em là Sếp (vì ở lớp em giữ vai trò làm lớp trường mà) nhưng mấy đứa bạnthân vẫn quen mồm gọi em là Thỏ Bông Trắng. Ôi, em yêu cái tên của em quá đimất!!!Nhưng…Bỗng một ngày, em trở nên tức tối và cáu kỉnh chỉ vì cái tên nghe yêu yêu củamình. Có thể đó là ngày không đẹp trời vì không có ánh nắng lấp lánh nhuộm màulên tán lá xanh, không có gió thổi vi vu từng cơn mơn man mái tóc mềm, không cócả những áng mây xốp hình kẹo bông gòn dễ thương mà em vẫn thích…. Tóm lạilà tất tần tật các yếu tố đều đảm bảo rằng ngày hôm ấy không phải là ngày đẹp trời(_ _)!Em, con nhóc mặc chiếc váy trắng, đi đôi sandal màu trắng và đội mũ (cũng màutrắng), bước chầm chậm trên con đường rợp bóng cây, những cơn mưa lá rụngxoay tròn trong gió nhẹ, phải rồi, làn gió thu lướt qua và hờ hững cuốn lá đi xa. Emngắm nhìn và mỉm cười thích thú. Bỗng “Áaaaaaaaá” …. Thôi rồi, cái váy trắngcủa em… cái váy mẹ tặng em ngày sinh nhật tròn 18 tuổi… cái váy mà em thíchnhất….bla bla….Hẳn nhiên “hắn” - kẻ đã cả gan làm vấy bẩn lên chiếc váy của em phải tròn mắtngạc nhiên trước điệu bộ lúc bấy giờ của em. Thậm chí, ngay cả khi bây giờ nghĩlại em còn thấy buồn cười nữa cơ mà ^_^.Nhưng, có một điều quan trọng mà em quên chưa nhắc tới, đó là ngay sau 5s ngạcnhiên là 5s “hắn” hoảng sợ!!! Thật chứ chẳng đùa đâu nhé, em đã nói là em rất …đanh đá chưa nhỉ? Em đã mắng cho hắn một trận, vì cái tội đi mà không thèm nhìnđường, vì đi mà không biết tránh cái vũng nước bẩn, vì cái tội con trai mà khônggalant, thấy việc làm của mình sai mà không biết xuống xe hỏi han người bị nạnmà cứ trân mắt ra nhìn…. Bla..bla…. Tóm lại là em đã mắng nhiếc hắn xối xả vàcó lẽ hẳn cũng chẳng thể nghe + hiểu hết những gì em đang nói.Nhưng, thêm một điều quan trong nữa là… e hèm, em cũng quên mất chưa nói.Rằng kẻ “đứng hình” sau một tràng pháo của em không phải là hắn, mà chính em!Vâng, chính em ạ! Chuyện là, hắn chuyển ngay bộ mặt “con nai vàng ngơ ngác”sang bộ mặt của “bạch mã hoàng tử đẹp trai” với một nụ cười duyên chết người. Ehèm, ngay lập tức, em “đơ” và chết lịm trong nụ cười ấy. Hic…“Anh xin lỗi, em không sao chứ? Anh đã định mở lời xin lỗi em trước, nhưngvì…em nói nhanh quá…”“…”“Uhm, váy của em bị bẩn rồi, anh phải làm thế nào đây nhỉ? Hay là…”“À, à…. Ý anh là em lắm lời và chanh chua chứ gì? Ý anh là em đã không cho anhnói chứ gì? Hơ, anh đã sai rồi còn khéo đổ tội cho người khác quá đấy!”(Thật sự là em cũng hơi áy náy khi cứ lấp liếm đi cái sự đanh đá của mình, khi cứcố tình mắng tới tấp vào mặt hắn, nhưng…chẳng lẽ em lại đi nhận là mình sai à?Không bao giờ, nhé!)….Sự việc sau đó em chẳng rõ đã được giải quyết theo cách nào. Em chỉ nhớ là emnói nhiều, cười nhiều và có lúc trở nên bẽn lẽn, ngại ngùng. Bằng chứng là em đãghi vào nhật kí những dòng như sau:“Ngày…tháng … năm…Hôm nay, Thỏ gặp Carot trong trường hợp không thể tức cười hơn^_^ Chỉ vì Carotvô tình làm bẩn chiếc váy trắng của Thỏ mà Thỏ đã mắng cho Carot một trận.Carot ngốc nghếch hay giả vờ ngây thơ nhỉ? Ai lại đứng im ra đấy để đứa con gáinó mắng té tát vào mặt cho? Nhưng Carot đã chuộc lỗi bằng một chầu kem tươimát lạnh, đi dạo cùng Thỏ trong công viên, hát cho Thỏ nghe và kể truyện cườinữa. Hajjzz, Carot hát không hay, chỉ kể truyện cười là giỏi thôi. Nếu lần sau màgặp, hẳn Thỏ sẽ bắt Carot kể truyện cho Thỏ nghe, miễn khoản hát hò đi. Hjc,nhưng khi ra về, Carot ngoái lại nhìn Thỏ, nhe cái răng khểnh ra mà cười với điệubộ đáng ghét cực kỳ >”< : “Em là Thỏ Bông Trắng thật à? Anh không dám tin đâu,vì cái tên ấy quá dễ thương, trong khi em thì quá là đanh đá và chanh chua=.=” Ớ,Carot chê Thỏ, vì Thỏ đanh đá, hức! Ôi, Thỏ tức điên lên mất. Sao lại dám nói làcái tên ấy không hợp với Thỏ chứ??? Mọi người vẫn gọi Thỏ như thế mà, và Thỏtrong mắt mọi người cũng đáng yêu lắm mà!!! Ghét Carot quá!”Củ Carot…Hắn là một gã trai 21 tuổi, sinh viên kĩ thuật nhưng tâm hồn nghệ sỹ chính hiệu!Hắn hay hát, mặc dù hắn hát chẳng hay. Thế nên điểm cộng cho cái tâm hồn nghệsỹ của hắn tất nhiên không phải là khoản hát hò rồi, mà là khả năng chơi nhạc cụ.Cũng không có gì là nghịch lý nếu như hắn có thể chơi được khá nhiều các loạinhạc cụ mà không thể biểu diễn một bài hát cho nên hồn đâu nhỉ? Và lẽ dĩ nhiên làhắn được quyền ...