Đó là lần cậu nhỏ trốn nhà đi xa một chuyến đầu tiên trong đời, chỉ vì một hôm xa xôi nào đó đã nghe lời rủ rê của người anh họ: “Này công tử phố ơi! Hãy nổi loạn một lần đi. Xem thử đất trời mênh mông đến dường nào, và chân có dài thêm mấy tấc?”. Thế là cậu nhỏ đi... Ba mươi hai giờ nằm mục ruỗng trên chuyến tàu ngược ra Bắc dịp cuối năm hoang lạnh vì thưa vắng khách, cậu nhỏ nghĩ giá như mình có đủ tiền để mua một tấm vé...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phiên khúc mùa đôngPhiên khúc mùa đôngĐó là lần cậu nhỏ trốn nhà đi xa một chuyến đầu tiên trong đời, chỉ vì một hôm xaxôi nào đó đã nghe lời rủ rê của người anh họ: “Này công tử phố ơi! Hãy nổi loạnmột lần đi. Xem thử đất trời mênh mông đến dường nào, và chân có dài thêm mấytấc?”. Thế là cậu nhỏ đi... Ba mươi hai giờ nằm mục ruỗng trên chuyến tàu ngượcra Bắc dịp cuối năm hoang lạnh vì thưa vắng khách, cậu nhỏ nghĩ giá như mình cóđủ tiền để mua một tấm vé máy bay, hẳn bây giờ đã yên vị ở nơi cần đến...Sân ga một sáng đầu ngày không hửng nắng. Cậu nhỏ ngồi bệt xuống vỉa hè, ngơngác nhìn dòng người xa lạ trôi đi trên con phố cũng xa lạ nốt. Cú điện thoại èo uộtvừa gọi đi không ai tiếp. Có lẽ gia đình anh họ đã đi vắng cả! Cậu nhỏ tủi thân gácmáy, lưỡng lự đứng bên buồng điện thoại công cộng màu vàng, nhìn cành maimang theo làm quà tặng bỗng dưng lẻ loi co rúm lại trong cái rét cắt da. Tội nghiệpcành mai phương Nam, rét thế này có lẽ nó không thể nào đủ sức nở bung nămcánh mỏng manh. Tội nghiệp luôn cậu chủ của nó, xa chi cái thành phố đang rực rỡnắng vàng, xa chi căn phòng ấm áp mà mỗi sáng đầu ngày cậu mở tung cửa sổ sơnxanh để đón làn gió se se lạnh đu mình qua bờ tường phủ đầy dây cát đằng rungrinh những chùm hoa tím biếc. Để giờ này co ro nơi thành phố lạ dịp cuối năm...Đang mải nhìn hàng cây thấp tè nhưng rất hào phóng chìa ra những chùm hoatrắng nhỏ li ti, bỗng dưng cậu nhỏ bị ai đó đập vào vai kèm giọng nói khê nồng:“Con cái nhà ai đang đi lạc thế này, hả?”. Cậu nhỏ quay lại nhìn, à lên sung sướng.Người anh họ đang đứng trước mặt, lụ xụ một chiếc áo ấm dày. Nụ cười nở trênmôi thân thiện. Thật hú hồn!Từ phương Nam, mẹ gọi điện ra, giọng nửa phẫn uất nửa vui mừng: “Nó làm tôihết cả hồn! Anh nhớ để mắt tới cháu nhé! Tuổi choai choai là chúng nó quậy ghêlắm... May mà bố nó đang kẹt lại ở nước ngoài không kịp về ăn Tết, không thì nóốm đòn. Chậc, con với cái, khổ thân tôi chưa?”. Cậu nhỏ đang nhằn miếng thịt gàluộc trong mồm, mắt hấp háy nhìn người bác ruột khẽ nhíu mày nghe điện thoại,đoán biết tỏng ngay là “phụ huynh” đang hốt hoảng càu nhàu chứ gì? Chốc sau ôngquay lại, đưa bàn tay nhăn nheo vò đầu đứa cháu: “Hà hà, mày giỏi thật! Hệt nhưbố mày. Hồi nhỏ mỗi khi bỏ đi đâu chẳng thèm báo ai nửa tiếng. Chỉ khổ cho bácđây luôn bị ốm đòn vì tội không quản lý nổi thằng em út”. Nói xong ông lại cười,nụ cười của một người đã ngót bảy mươi sao mà trẻ trung và ấm áp làm vậy.Anh họ thảy chiếc áo ấm to xụ ra, bảo: “Nào, công tử phố, chuẩn bị đi sắm Tết!”.Anh họ trùm mũ len, phóng xe vùn vụt trên phố. Phố hẹp và dài. Gió buốt bên tainhư kim châm, những ngón tay cứ tê cóng cả lại. Cậu nhỏ ngồi sau răng va lập cập,nói lõm bõm tiếng được tiếng mất: “Chạy chầm chậm lại thôi... Kẻo em té văngxuống đường bây giờ... Ui chao, lạnh khiếp quá!”. Anh họ không buông tha, siếtmạnh tay ga, cười toáng lên: “Chạy mau không người ta đến trước khuân hết đàođẹp!”.Dốc lên dốc xuống, lãng đãng sương giăng, chẳng mấy chốc vườn đào hiện ra. Đẹpmê hồn. Anh họ giải thích vu vơ: “Kia là đào bích, nọ là đào phai” rồi bỏ đi chọnchọn lựa lựa. Cậu nhỏ hoang mang, mới nghe đó mà đã chẳng thể phân biệt đâu làbích đâu là phai. Phai phai bích bích cứ lộn lên tùng phèo, chả lẽ chạy theo níu áohỏi? Không khéo lại ăn cái cốc đầu kèm câu muôn thuở của anh họ, rằng: “Công tửphố ơi, sao mà ngốc lâu thế?”. Cậu nhỏ xoay qua xoay lại, sực nhớ ra công việc cụthể cần làm, bèn đưa máy ảnh tự động ra bấm lia lịa. Sau một phút thì hét váng lên:“Có ai không, chụp giúp em một bô đi, không thì hết phim mất”. Nhìn quanhchẳng thấy anh họ đâu. Vườn đào mênh mông, chi chít nụ chi chít hoa, cái sắchồng hồng đậu trên những cành khẳng khiu trụi lá trông mới kỳ lạ làm sao. Kháchmua đào quay lại cười, nhìn cậu nhỏ xa lạ và ngộ nghĩnh.Trời vẫn âm u, da trời xám xịt, không khí ẩm hơi nước và mờ mịt sương. Cậu nhỏchống cằm nhìn người ta mua bán. Rồi ngơ ngẩn hỏi: “Sao người ta không trồngxen mai vàng ở đây nhỉ? Không có nắng thì càng cần đến mai. Sắc vàng của mai sẽthay sắc nắng”. Anh họ cốc đầu: “Ôi công tử phố, ngốc quá lại còn mơ với mộng.Viển vông! Thế thì lấy gì phân biệt đâu là Bắc đâu là Nam?”. Cậu nhỏ khùng khụccười, ừ nhỉ, lẫn lộn thế thì cất công đi xa mà làm gì.2.Cỗ Tết xa lạ, cậu nhỏ chén sạch một góc bánh chưng to với dưa kiệu. Ông bác gậtgù, cất giọng nghi ngờ: “Bố mày vào Nam lâu, chắc Sài Gòn hóa hết rồi, nhỉ!”.Cậu nhỏ gân cổ cãi, giải thích lòng vòng, chủ yếu là bênh vực bố. Nhưng nói mộthồi rồi cũng phải gật gù công nhận: “Mà sao những thức này trong kia cháu ăn lạikém ngon?”. Anh họ chun mũi đùa: “Là vì ở đây nhóc là khách, hiểu chưa? Kháchmà không ngon miệng thì cầm bằng chủ nhà có lỗi à? Hà hà”. Lại cười. Từ ngày rađây cậu nhỏ thấy ai cũng cười. Đông lạnh thế này, nếu chẳng cười thì lấy gì làmcho không khí ấm?Nhà ông bác nằm trên tầng ba một chung cư kiểu cổ. Nửa gian nhà phía ...