Danh mục

Bước Chân Tới Thiên đường

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 144.85 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi bị dị ứng, không phải tôm cua cá mực ngao sò ốc hến, mà là dị ứng đến trường. Tôi là một người ghét chủ nghĩa học hành. Bệnh này không phải là hiếm, vì thế người ta thường tạo ra nhiều thứ hứng thú ở trường để lôi cuốn học sinh đến hơn. Ví dụ như bóng rổ, ví dụ như các party đầu tuần, ví dụ như các cuộc thi “queen of school”
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bước Chân Tới Thiên đườngBước Chân Tới Thiên đườngTháng hai. Ngày thứ ba.Tôi bị dị ứng, không phải tôm cua cá mực ngao sò ốc hến, mà là dị ứng đến trường.Tôi là một người ghét chủ nghĩa học hành. Bệnh này không phải là hiếm, vì thếngười ta thường tạo ra nhiều thứ hứng thú ở trường để lôi cuốn học sinh đến hơn.Ví dụ như bóng rổ, ví dụ như các party đầu tuần, ví dụ như các cuộc thi “queen ofschool”…Nếu như phân tích một cách kỹ lưỡng thì các vấn đề khiến cho tôi (vàmột cơ số những người khác) không thích đến trường đó là giáo trình học tập thiếuđổi mới, sự giảng dạy kém sáng tạo, và cơ sở vật chất đuối kém. Thôi, tôi khôngnói nữa kẻo nó sa đà vào sự phê phán (mà thực ra nó đúng là như thế!), tôi sẽchuyển sang nói về một người đã khiến cho tôi thích thú đến trường hơn. Đó làmột chàng trai, tất nhiên là rất đẹp trai…Tôi đùa đấy! Trường tôi chả có chàng nào đẹp trai, hoặc là đẹp trai một cách xinhgái, mà tôi chúa ghét dạng con trai như thế. (Nghe này các chàng trai, một trongnhững cách để làm mình đẹp trai đó là trước hết hãy chứng tỏ mình là con trai,điểm này càng ngày càng thiếu trầm trọng =.= ) Đó là một giáo viên, dễ hiểu đó làmột giáo viên mới xuất hiện trong trường tôi.Anh tên là Kim. Tôi, rất thích thú, chỉ có thể gọi là anh bởi Kim chỉ hơn chúng tôinăm tuổi. Cao hơn tôi một cái đầu. Lịch lãm. Cuốn hút. Anh vừa tốt nghiệp đạihọc… Thôi, tôi để anh tự giới thiệu thì khách quan hơn…- Chào các em.Anh đứng dựa vào bảng, dáng đứng hệt như một học sinh ngổ ngáo bị phạt đứnggóc lớp. Anh mỉm cười:- Ai là lớp trưởng nhỉ?Hân đứng lên, nhất định nó không phải lớp trưởng, nhưng nhất định là tôi thấy nóđang đứng lên. Nó ngoác miệng:- Dạ thưa thầy, đây là lớp trưởng ạ.Rồi nó chỉ vào Ngọc. Cả lớp suýt cười bởi tính nặc nô ham hố của nó. Ngọc lúngtúng đứng lên:- À..dạ thưa thầy. Em ạ!Anh xua tay:- Không cần gọi là thầy, gọi là anh được rồi. Ờ, em tên gì?- Dạ, Ngọc ạ!- Tốt.Anh xoa xoa cằm:- Anh là Kim. Anh dạy thay cho thầy, à, thầy gì nhỉ? Đúng rồi! Thầy Dương! Dạymôn Giáo dục công dân, ừm, môn này khoai đây!Cả lớp tôi phì cười, cái gì thế này, đây thực sự là giáo viên dạy thay sao. Trông anhcó dáng vẻ của một business man hơn! Anh khoát tay:- Các em cất hết sách vở đi, trong giờ của anh các em không cần bỏ sách vở ra bàn.Chỉ cần nói chuyện thôi, nhưng nếu ai muốn ghi lại điều gì thì cứ tự nhiên. Aimuốn ăn cứ ăn, ai muốn uống nước cứ uống, nếu ai muốn ngủ cũng cứ tự nhiên,anh chỉ cần hai quy tắc: một là không nói to, hai là không nhìn đồng hồ, anh rất sợkhi anh đang nói người khác nhìn đồng hồ! Tiện thể, nếu anh lên lớp muộn thìkhông cần chạy xuống báo ban giám hiệu!Những tiếng ồ và vỗ tay lốp đốp vang lên trong lớp đầy thích thú. Anh suỵt mộttiếng:- À quên, không vỗ tay nữa! Cái này thì cho đỡ ồn!Tôi nhớ rất rõ đó là ngày thứ ba của tháng hai. Nhân vật kỳ lạ đó xuất hiện dưới tưcách giáo viên giáo dục công dân. Kim rõ ràng gây một ấn tượng mạnh ngay từnhững cử chỉ như của một chuyên gia tâm lý học. Nhưng đó mới chỉ là phần đầu.Trò chơi học đườngĐó là những cảm giác của tôi trong hai tiết giáo dục công dân mỗi tuần, trùng cảmgiác với phần còn lại của lớp. Bạn biết một giáo viên nào lên lớp với không mộtgiáo án trong tay, không mang một thứ gì đó có liên quan đến giảng dạy. Kim đivào lớp, thường là tay đút túi quần, quên không tả, anh mặc vest, luôn chỉ mặc vestđen, anh đứng sát bàn đầu tiên, ít khi quan tâm đến việc hôm nay phải dạy gì.- Lòng yêu nước?Anh nhìn lướt qua quyển sách của Ánh – nó ngồi ở bàn đầu - rồi ra hiệu cho Ánhcất sách vào túi.- Ờ, đây là một chủ đề hay đấy! Em, em có yêu nước không? Anh luôn thích nhữngcâu trả lời thật nhé.Anh chỉ vào Bảo. Thằng này nheo mắt:- Theo một nghĩa nào đó thì là có ạ.- Theo nghĩa nào đó là theo nghĩa nào?- Em cũng không rõ lắm, nhưng đại khái thì là yêu ạ!Cách trả lời nhảm nhí của thằng này khiến tôi phì cười.- Em có yêu đội bóng nào không?- Dạ có, Barca ạ.- Dứt khoát nhỉ. Thế khi Barca bị loại ở cúp C1 năm nay em có buồn không?- Có chứ ạ.- Thế lúc nghe đến sản lượng khai thác hải sản của nước ta giảm 25% trong nămvừa rồi, em có buồn không?- Dạ…không ạ.- Đấy, thế thì cũng chưa yêu nước lắm!Bảo lúng túng. Anh cười:- Anh đùa đấy, anh cũng không buồn vì anh không ăn hải sản! Nhưng nếu là sảnlượng cà phê giảm thì anh sẽ buồn lắm đấy!Cười. Anh lại xoa xoa cằm, động tác quen thuộc:- Có lẽ là ở mỗi một hoàn cảnh đều khác, không thể so sánh các em với các anhhùng đã xả thân cứu nước trong hai cuộc chiến tranh của chúng ta, vì các em sinhra trong thời bình, điều ấy là không chính xác. Anh nghĩ, các em yêu nước theocách của các em, yêu chỉ đơn giản vì đã được sinh ra ở nơi này. Anh nhớ, cách đây5 năm, khi anh bắt đầu đi du học….Và Kim kể về những ngày xa nhà của anh, những lúc đi học về tối khuya, bật BBCVN lên ...

Tài liệu được xem nhiều: