Danh mục

NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 27

Số trang: 20      Loại file: pdf      Dung lượng: 169.07 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bà Thẩm đến hỏi bà Vương. Sau khi bà Vương nhận lời, bà Thẩm trở về nói với chồng rằng bà Vương đã bằng lòng. Hôm sau, Quy đến hỏi tin, Thẩm Thiên Phù đem việc ấy nói lại với Quy một lượt: - Nhà tôi đã đến nói đầu đuôi câu chuyện với cô ta. Cô ta bằng lòng chết đi rồi! Nhưng chúng tôi nói với cô ta rằng ông ta không còn cha mẹ, cho nên không nên để bà Bão thân hành đem lễ vật đến hỏi. Ngày mai, ông đưa cho nhà tôi bốn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 27 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 27 Vương thái thái vợ chồng rẫy lộn; Nghê Đình Châu anh em gặp nhau. Bà Thẩm đến hỏi bà Vương. Sau khi bà Vương nhận lời, bà Thẩm trởvề nói với chồng rằng bà Vương đã bằng lòng. Hôm sau, Quy đến hỏi tin,Thẩm Thiên Phù đem việc ấy nói lại với Quy một lượt: - Nhà tôi đã đến nói đầu đuôi câu chuyện với cô ta. Cô ta bằng lòngchết đi rồi! Nhưng chúng tôi nói với cô ta rằng ông ta không còn cha mẹ,cho nên không nên để bà Bão thân hành đem lễ vật đến hỏi. Ngày mai, ôngđưa cho nhà tôi bốn cái đồ trang sức trên đầu để đem đến chỗ cô ta. Khi nàochọn được ngày lành tháng tốt là có thể đưa cô dâu về nhà thôi! Quy nghe xong, về nhà nói với mẹ vợ: - Cô ta trong tay có mấy trăm lạng bạc. Cái đó có thực. Có điều cô tatính tình không tốt, sợ sau này làm khổ chồng. Nhưng thôi! Đó là việc củahai người, mặc kệ họ. Bà Bão cũng bằng lòng nói: - Cái thừng ấy cứng đầu cứng cổ lắm. Cần phải có một người vợ caynghiệt một chút thì mới trị nổi. Sau khi bàn định lấy Vương thị xong, bà gọi Đình Tỷ đến bảo đi mờiThẩm Thiên Phù và Kim Thứ Phúc để làm mối. Đình Tỷ nói: - Nhà ta là con nhà tầm thường thì chỉ nên lấy con gái nhà nghèo.Đem cái của ấy về nhà rất dễ sinh cãi cọ lôi thôi. Bà Bão mắng cho một trận: - Đồ ngu, đồ vô phúc! Rõ thật là con nhà nghèo! Cứ mở miệng là nóiđến nghèo. Sau này mày cũng đến chết nghèo thôi! Trong nhà nó có baonhiêu rương hòm. Mày lấy nó về thì trong phòng bày biện cũng đẹp mắt đichứ! Rõ thật là đồ ngu, không biết cái gì cả! Đình Tỷ bị mắng một trận không dám nói năng gì nữa, chỉ còn cáchnhờ Quy đưa mình đến nhà ông mối. Quy nói: - Mẹ đã chịu khó như thế mà anh không mở miệng cám ơn lấy mộtcâu! Nếu còn nói ra nói vào, thì con cũng không hơi đâu mà giúp nữa. Bà Bão nói với con rể: - Nó có biết cái gì đâu! Mày không nên chấp về việc ấy làm gì! Sau đó Quy mới chịu cùng Đình Tỷ đến nhà hai ông mối. Hôm sau, họ làm một tiệc rượu mời hai ông mối đến nhà ăn. Vì BãoĐình Tỷ phải đi theo ban tuồng cho nên Quy ở nhà tiếp khách. Bà Bão đưara bốn cái đồ trang sức trên đầu bằng vàng và bốn cái bằng bạc của người vợtrước của Bão Đình Tỷ giao cho Thẩm Thiên Phù đem đến cho bà Vương.Thẩm Thiên Phù bỏ bốn cái vào túi còn bốn cái thì giao cho bà Thẩm đưađến. Sau khi bà Vương đã nhận, ngày đưa dâu định vào ngày mười ba thángmười. Sáng ngày mười hai, bốn cái hòm, bốn cái tủ, bao nhiêu chậu thau đồthiếc, hai cái giường lớn được đem đến trước. Hai người đầy tớ gái đi kiệutheo sau. Đến nhà Bão, nhìn thấy bà Bão, họ không hiểu bà ta là ai nhưngkhông dám hỏi. Sau khi đã bày biện đồ đạc chỉnh tề ở trong phòng, haingười ngồi đợi ở đấy. Hôm sau, vợ Quy đi kiệu đến. Ở đấy đã có vợ KimThứ Phúc và vợ Tiền Mặt Rỗ đợi đón cô dâu. Đến chiều, kiệu cô dâu đếnvới bốn cặp đèn lồng và đuốc. Cô dâu, chú rể vào phòng đọc những lời theonghi lễ, lại trước đuốc hoa và uống rượu hợp cẩn. Việc đó không cần phảinói nhiều. Đến canh năm, lúc phải ra nhà thờ lạy tổ tiên, cô dâu mới biết mình cómẹ chồng và tức giận vô cùng. Cô ta chỉ cúi đầu lạy mấy cái ra vẻ bực tức,chứ không dâng trà, không đưa giày cho mẹ chồng gì hết. Lạy xong, cô liềnvào buồng. Hai người đầy tớ gái chốc chốc lại ra xin nước mưa để pha tràcho “bà chủ”, xin than để đốt hương cho “bà chủ”, rồi lại chạy xuống bếpbảo nấu điểm tâm, nấu cháo để đem lên cho “bà chủ”. Họ cứ luôn luôn chạyđi, chạy lại trong nhà, miệng thì cứ “bà chủ thế này”, “bà chủ thế kia”. BàBão nghe vậy nói: - Ta là bà chủ ở đây! Gọi cô ta bằng bà là không được, phải gọi là côdâu. Hai người đầy tớ chạy vào phòng kể lại điều đó cho “bà chủ”. “Bàchủ” giận chết ngất. Sáng ngày thứ ba, gia đình họ Bão mời mấy bà vợ những người háttuồng đến. Theo tục lệ ở Nam Kinh, ai mới làm dâu thì đến ngày thứ ba cũngphải xuống bếp nấu một món ăn để cầu may. Món ăn này nhất định phải làcá, có ý nghĩa “giàu sang có thừa”(1). Con cá thì nhà họ Bão đã mua rồi, nồinước sôi đã sôi ở bếp nhưng khi mời cô dâu xuống bếp nấu thì “bà” Vươngnhất định không chịu, cứ ngồi yên như phỗng. Người vợ của Tiền Mặt Rỗvào phòng nói: - Cái đó không được! Nay chị đã về làm dâu nhà người ta thì chị phảitheo quy củ nhà người ta chứ! “Bà” Vương nén giận, không nói gì, cởi áo gấm, mặc áo làm bếp chạyxuống bếp, cầm con cá trong tay lấy dao cắt ba bốn cái rồi cầm đuôi némvào trong nồi nước sôi. Vợ Tiền Mặt Rỗ đang ngồi bên cạnh nồi nhìn “bà”Vương làm cá, bị nước sôi bắn vào cả mặt, cái áo đoạn nhị thể thêu kimtuyến ướt đẫm hết. Thị giật nẩy mình kêu lên: “Thế là thế nào!” Và vội vànglấy khăn tay lau mặt. Bà Vương ném dao xuống, bỏ chạy vào phòng. Đếnchiều, khách đến ăn tiệc, cô dâu cũng không chịu ra tiếp. ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: