VĂN THƯ NGOẠI GIAO TRẦN NHÂN TÔNG 3Tờ biểu tháng tư năm Chí Nguyên thứ 25 (1288) Thế tử nước An Nam là vi thần Trần Nhật Huyên, sợ hãi quên chết phục tội, dâng lời lên hoàng đế bệ hạ được trời cao yêu mến. Lúc này ba xuân sáng đẹp, muôn vật sinh sôi, kính mong thánh thể sinh hoạt vạn phúc. Vi thần vào ngày 1 tháng 3 năm Chí Nguyên thứ 26, thấy Lưu thiên sứ, Lý thị lang, lang trung Đồng Đường Ngột Đãi, Cáp Tán, Ống Cát Lạp Đãi đã phụng đem thiên chiếu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VĂN THƯ NGOẠI GIAO TRẦN NHÂN TÔNG 3 VĂN THƯ NGOẠI GIAO TRẦN NHÂN TÔNG 3Tờ biểu tháng tư năm Chí Nguyên thứ 25 (1288)Thế tử nước An Nam là vi thần Trần Nhật Huyên, sợ hãi quên chết phục tội, dânglời lên hoàng đế bệ hạ được trời cao yêu mến. Lúc này ba xuân sáng đẹp, muôn vậtsinh sôi, kính mong thánh thể sinh hoạt vạn phúc.Vi thần vào ngày 1 tháng 3 năm Chí Nguyên thứ 26, thấy Lưu thiên sứ, Lý thịlang, lang trung Đồng Đường Ngột Đãi, Cáp Tán, Ống Cát Lạp Đãi đã phụng đemthiên chiếu cùng các tiểu sứ của thần là mấy bọn bề tôi Nguyễn Nghĩa Toàn trở về.Thần khôn xiết vui mừng kính cẩn đốt hương vái đọc ở chính điện. Đến khi quânđội một lần cùng đến, hồn vi thần phách tán, lòng dạ như bị dội đập. Thật đúngnhư người ta thường nói, sướng chưa trọn mà buồn đã tới, vui chưa thỏa mà sợ lạiđến. Vi thần liền trốn ở góc biển, lâu ngày bị bệnh tật, đường sá xa xôi, thủy thổkhó khăn. Mạng sống tuy liên hệ với số trời, nhưng tình người thì lại rất sợ chếtmất.Thêm vào đó, đại quân đã lắm lần chinh phạt, giết c ướp lại nhiều. Anh em khôngkẻ hiền lương, dựng chuyện tâu sàm không ít. Trước đây, quốc thúc Di Ái rõ ràngtrốn mất ở ngoài biên cảnh, bèn trở ngược vu cáo thần là đã làm việc chuyên giết.Lại người em giữa Ích Tắc tự đem mình đến trước đại quân xin vái đầu hàng. Ấylà muốn đến trước để lập công cho mình. Huống nữa là những người đến thay màtâu bày, thì lại càng thêm ngoa dối. Vi thần thập tử chứ không có một chút sốngnào.Bệ hạ đức quá Đường Ngu, sáng sánh trời trăng, thì lòng chân thành hay dối ngụy,không điều gì là không tỏ rõ, việc tối tăm nhỏ nhiệm không gì là không soi tới. Dothế, đại quân sau trước giết tróc, vi thần vẫn thường ghi lòng hai chữ trung thuần.Năm qua tháng lại chưa từng bỏ thiếu. Ấy là bởi vì cậy có thánh nhân ở trên trời,như mặt trời rọi tới những nơi chưa tỏ rõ. Khi đại quân vừa rời khỏi, mà thiên sứchưa tới, thì vi thần đã sai bọn trung đại phu Trần Khắc Dụng, phiếm nghĩa langNguyễn Mạnh Thông kính đem vật mọn đến cửa khuyết hiến dâng tạ tội, nhữngmong khoan hồng, riêng ban lòng xem xét. Thế cũng đủ thấy lòng sợ chết thamsống của vi thần. Ngoài ra tuyệt nhiên không dám làm việc bội nghịch nào khác.Năm ngoái, bách tánh của tiểu quốc đem quan quân tới. Vi thần chính mình hỏihan thì chỉ được ba tên là đại vương Tích Lệ Cơ, tham chính Ô Mã Nhi và thamchính Phàn (Tiếp). Bá tính đều cho ba người này đã giết vợ con họ, đốt phá nh àcửa họ, nên phần lớn muốn làm chuyện phi nghĩa. Vi thần chính mình ra sức bảovệ, cấp dưỡng hậu hĩ, thê thiếp họ thì cơm ăn áo mặc phủ phê, hành trang điđường thì được chuẩn bị đầy đủ đ ưa đến trước. Đặc biệt sai sứ thần là Tùng nghĩalang Nguyễn Thịnh đi theo đại vương Tích Lệ Cơ, Đồng Đường Ngột Đãi đến cửakhuyết.Trong khi đó, hai tham chính bị rớt lại sau. Nguyên do vì đại quân mới rút, lòng sợhai tham chính chưa hết cơn giận, tất gây họa hại. Vì thế mạn phép lưu lại sau mớira đi, há có hẹn rày mai. Vi thần chẳng may việc trái với lòng.Phàn tham chính bỗng gặp bệnh sốt. Vi thần đem hết thuốc men của mình nhờnhững thầy thuốc bộ hạ của Phàn tham chính để chữa, nhưng đã không khá, dầndần đến chỗ mất thân. Vi thần đã hỏa táng, làm đủ mọi lễ công đức, xong rồi nhânthế, cấp ngựa, lụa giao cho thê thiếp của Phàn tham chính đưa hương cốt trở về.Bọn thiên hộ Mai Thế Anh, Tiết Văn Chính đi theo hộ tống về nh à cùng một lần.Ngày Lưu thiên sứ đến đều bảo đã qua tới Ung Châu rồi. Phàm việc quản đãi hằngngày ấy có kính trọng hay không thì hỏi đám thê thiếp cũng có thể biết vậy.Tham chính Ô Mã Nhi thì đúng kỳ tiếp tục đi sau để trở về. Ông ấy cho đường trởvề, do đi qua Vạn Kiếp nhân thế xin trước đến Hưng Đạo Vương giúp cho phươngtiện đi về. Trong hành trình trên bộ dưới nước, đêm gặp phải hỏa hoạn, thuyền chởvì thế nước tràn vào. Tham chính thân hình cao lớn, khôn hay vớt kịp, đến nỗi chếtchìm. Nhân phu tiểu quốc lặn tìm cũng đều chết theo. Thê thiếp và tiểu đồng củatham chính suýt hãm chết, song nhờ thân hình nhẹ nhỏ mới cứu được khỏi. Vi thầnhỏa táng, làm đủ công đức. Thiên sứ là lang trung (Lý Tư Diễn) chính mắt trôngthấy. Hoặc nếu bất kính, thì có thê thiếp của ông ấy ở đó khó có thể che giấu. Vithần kính cẩn chuẩn bị đầy đủ cho việc trở về, cũng giao cho th ê thiếp cùng vớimột xá nhân lang trung tiếp tục trở về nước sau.Ngoài ra, các quân nhân còn bị hãm tại chỗ vi thần trước đây, kể hết có hơn támngàn người. Trong số đó hoặc có những vị đầu mục, vi thần đều không biết. Naynhờ chiếu dụ, vi thần lại đi tìm kiếm, được đầu mục quân nhân bao nhiêu tên, thìcùng theo thiên sứ mà trở về. Sau này còn có sót mất hoặc chưa tìm hết thì vi thầncũng sẽ cho ra về, không dám lưu lại một người nào.Cúi mong bệ hạ như núi biển bao hàm, dơ bẩn chứa hết, nuôi mắt sáng, rộng tai rõ,mỗi mỗi khoan hồng, bỏ ngoài tính toán, khiến cho vi thần khá được một đời bảotoàn đầu cổ để trọn lòng thờ trời, ...